Nhất định có biện pháp giải thích, nhất định có biện pháp giải thích. Lý Mộ nhìn Hồ Cửu, trong đầu linh quang chợt lóe, rất dứt khoát thừa nhận nói: “Đúng, không sai, ta chính là thích Huyễn Cơ, thế mà bị ngươi phát hiện rồi...”
Hồ Cửu sửng sốt, Huyễn Cơ càng đứng ngây ra tại chỗ.
Vẻ mặt Lý Mộ ngược lại càng thêm lạnh nhạt, nói: “Ngươi cũng biết, ta rất háo sắc, hận không thể ngồi ôm mỹ nhân thiên hạ, lại nào sẽ bỏ qua tiểu hồ ly xinh đẹp như vậy. Ta vốn nghĩ, thừa dịp cơ hội lần này, ban ân đức đối với các ngươi, đến lúc đó, Huyễn Cơ liền lại nợ ta một ân lớn, trừ lấy thân báo đáp, nàng dùng cái gì trả?”
Hồ Cửu ngạc nhiên nói: “Ngươi, ngươi không phải nói, muốn chúng ta giúp ngươi tìm được chứng cứ phạm tội của Cửu Giang quận vương...”
Lý Mộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi chỉ sợ đã quên ta là ai, Cửu Giang quận vương nho nhỏ, ta muốn để cho hắn chết, còn cần tìm chứng cớ gì?”
Yết hầu Hồ Cửu giật giật, nuốt nước bọt một cái, lấy quyền thế Lý Mộ, muốn giết chết Cửu Giang quận vương, tựa như thật sự không cần phiền toái như vậy...
Huyễn Cơ sau khi phản ứng lại, nhìn Lý Mộ, nghiến răng nói: “Ngươi đừng mơ!”
Ngược lại là Hồ Lục, mang cổ áo kéo xuống phía dưới, đá lông nheo với Lý Mộ, nói: “Lý đại nhân, chỉ cần ngươi nguyện ý đến Mị Tông chúng ta, người ta cũng nguyện ý lấy thân báo đáp...”
Lý Mộ lắc lắc đầu, quả quyết nói: “Ngươi quá già rồi, ta không cần...”
Sau trầm mặc ngắn ngủi.
“Lục tỷ, Lục tỷ, thôi, ngươi đánh không lại hắn...” Hồ Cửu ngăn lại Hồ Lục nổi giận, ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, lại hỏi: “Ngươi không thích Lục tỷ, cảm thấy ta thế nào?”
Lại là trầm mặc ngắn ngủi.
Lý Mộ nghiến răng nói: “Huyễn Cơ, Hồ Lục, các ngươi đừng cản ta...”
Hồ Cửu vừa trốn tránh tia sét, vừa nói: “Cuộc đời khổ ngắn, ngại gì thử một lần, ngươi không thử làm sao biết...”
Dù sao ở trong mắt đám người Huyễn Cơ cùng Hồ Cửu, Lý Mộ chính là một tên háo sắc, hắn dứt khoát hào sảng thừa nhận, trái lại cũng sẽ không sụp đổ hình tượng.
Sau khi bổ Hồ Cửu vài cái, Lý Mộ nói với Huyễn Cơ: “Ngươi có thể không thừa nhận đây là ân tình của ta đối với ngươi, chỉ cần tâm lý chính ngươi qua được.”
Huyễn Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không phải là con hồ ly ngốc đó nhà các ngươi, ta nợ ngươi, ngày sau sẽ chậm rãi trả lại ngươi, muốn ta lấy thân báo đáp, nằm mơ đi...”
Lý Mộ nhún vai, cũng không tranh cãi cái gì với nàng nữa.
Chỉ cần nàng không liên tưởng đến Lý Mộ chính là tiểu xà, cái khác đều không sao cả.
Hắn đi vào phòng giam nhìn nhìn, Cửu Giang quận vương còn có một hơi, không ảnh hưởng hắn về Thần Đô báo cáo kết quả công tác.
Bị Cửu Giang quận vương và môn khách dưới trướng gã nhốt, có không ít là nữ tử nhân loại, Lý Mộ đã lệnh quan phủ địa phương Cửu Giang quận liên hệ người nhà các nàng, ba người Huyễn Cơ và Hồ Cửu đang chữa thương một cho Yêu tộc, rất nhiều nữ yêu bị coi là lô đỉnh, tùy ý thải bổ, thương tổn đến căn cơ.
Lý Mộ vốn định cùng nhau hỗ trợ, nhưng những yêu vật này đối với nhân loại cực kỳ kháng cự, hắn cũng chỉ có thể ở một bên nhìn.
Việc Cửu Giang quận vương đã xong, Lưu tướng quân cũng rời khỏi quận thành, trở lại trong quân.
Cửu Giang quận thủ đi đến bên cạnh Lý Mộ, nói: “Lý đại nhân, người nhà những nữ tử bị hại này, đại bộ phận đã liên hệ được, còn có một bộ phận không có người nhà, hơn nữa từ chối quan phủ an trí, muốn đi theo hồ yêu kia...”
Lý Mộ thở dài nói: “Để các nàng tự mình làm chủ đi.”
Đã trải qua chuyện như vậy, các nàng đã rất khó sinh ra hảo cảm gì đối với quan phủ, đối với triều đình nữa, chưa từng trải qua nỗi khổ của các nàng, không có quyền can thiệp quyết định của bọn họ.
Cửu Giang quận vương phủ tạm thời bị dùng để an trí những nữ tử bị hại đó, Huyễn Cơ đang chữa thương cho các nàng, nhưng pháp lực của nàng có hạn, rất nhanh đã cạn kiệt pháp lực thân thể, bị Hồ Lục ép dìu đến trong phòng nghỉ ngơi.
Khi Lý Mộ đi vào phòng, nàng đang ghé vào trên bàn, ngủ say sưa, trong tay còn nắm hai khối linh ngọc khôi phục pháp lực.
Lý Mộ khẽ thở ra một hơi, đến đây, chuyện này mới tính là cuối cùng chấm dứt.
Từ nay về sau, không có tiểu xà Ngô Ngạn Tổ nữa, có chỉ là Đại Chu Lý Mộ.
Hắn xoay người rời khỏi, khi đi tới cửa, trong lúc ngủ mơ Huyễn Cơ thấp giọng nói mơ: “Tiểu xà, đừng đi, giúp ta bóp bả vai, ta mệt quá...”
Bước chân Lý Mộ hơi dừng một chút, sau khi trầm mặc một hồi, khẽ thở dài.
...
Khi Huyễn Cơ tỉnh lại, ánh mắt có chút mê mang.
Vừa rồi trong lúc ngủ mơ, nàng mơ mơ màng màng nhận thấy, trên vai có một đôi tay đang nhẹ nhàng xoa bóp, cực kỳ thoải mái, sau khi tỉnh lại, phía sau cái gì cũng không có, điều này làm nàng có chút hoài nghi vừa rồi thật ra là ảo giác.
Hồ Lục từ bên ngoài đi vào, nói: “Huyễn Cơ đại nhân, ngài tỉnh rồi...”
Huyễn Cơ hỏi: “Ai vừa rồi vào?”
Hồ Lục hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nam nhân không có ánh mắt kia!”
Huyễn Cơ biết nàng nói là Lý Mộ, sau đó nàng liền ý thức được, đồ háo sắc này, hẳn sẽ không là ở lúc nàng ngủ, nhân cơ hội chiếm tiện nghi nàng chứ?
Cũng không biết trừ bả vai, hắn còn có sờ nơi khác không. Huyễn Cơ cúi đầu nhìn nhìn bộ ngực nổi sóng mãnh liệt, lại quay đầu nhìn nhìn phía sau tròn vểnh, không nhớ được nơi đó có từng bị người ta đụng vào hay không.
Nàng đứng lên, tức giận hỏi: “Hắn đâu?”
Hồ Lục nói: “Hắn đi rồi.”
Huyễn Cơ ngẩn ra một phen, hỏi: “Đi đâu?”
“Hẳn là về Đại Chu Thần Đô.” Sắc mặt Hồ Lục có chút phức tạp, nói: “Hắn lúc đi nói, việc Cửu Giang quận vương, là triều đình có lỗi chúng ta, cho nên Huyễn Cơ đại nhân không nợ hắn cái gì, cũng không cần lấy thân báo đáp...”
Huyễn Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắn trái lại nghĩ hay lắm, ai nói muốn lấy thân báo đáp?”
Hồ Lục buồn bã nói: “Còn có, hắn trước khi đi, còn bảo quan phủ Cửu Giang quận hộ tống chúng ta trở về, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại như vậy, hắn làm những thứ này, chẳng lẽ chỉ là bởi vì tham thân thể Huyễn Cơ đại nhân sao?”
Huyễn Cơ không đi nghĩ những thứ này, nói: “Bảo Hồ Cửu chuẩn bị một phen, chúng ta trở về đi, ta một khắc thôi cũng không muốn ở lại nơi này...”
...
Rời khỏi Cửu Giang quận, Lý Mộ mang mấy tháng qua, tất cả đều áp dưới đáy lòng, không bao giờ tính nhắc tới đối với bất luận kẻ nào nữa.
Hắn bây giờ phải về Bạch Vân sơn, mang phương pháp tu hành đến tiếp sau của hồ tộc nói cho Tiểu Bạch, sau đó lại triền miên một phen cùng Liễu Hàm Yên Lý Thanh, hy vọng các nàng không phải đang bế quan.
Hắn vừa mới bay lên, liền có hai bóng người ngăn ở phía trước hắn.
Lý Mộ liếc hai vị đại cung phụng một cái, hỏi: “Các ngươi làm gì?”
Một đại cung phụng nói: “Nữ hoàng bệ hạ có chỉ, Lý đại nhân sau khi xử lý xong chuyện Cửu Giang quận vương, cần lập tức về Thần Đô.”
Hết chương 745.