Lý Mộ dùng pháp lực áp chế nọc rắn, cố gắng chống đỡ đứng lên, đang muốn mang một viên đan dược giải độc ném vào miệng, lại bị Bạch Thính Tâm ngăn lại.
Nàng cầm lấy cổ tay Lý Mộ, nói: “Đan dược không giải sạch sẽ, ta giúp thúc giải đi.”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi giải như thế nào?”
Bạch Thính Tâm liếm liếm bờ môi hồng nhuận, trong mắt hiện ra một tia ngượng ngùng, nói: “Nước miếng của ta có thể giải, ta đút cho thúc nha...”
Lý Mộ bỏ ra tay nàng, nói: “Nọc rắn nho nhỏ, có thể khó được ta sao, ta tự mình ép ra là được rồi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía phòng mình.
Bạch Ngâm Tâm bất mãn nhìn muội muội mình một cái, nói: “Thính Tâm, muội quá đáng lắm rồi, muội sao có thể cắn hắn chứ?”
“Làm sao, tỷ đau lòng rồi?” Bạch Thính Tâm trợn mắt, nói: “Là hắn bảo muội toàn lực ứng phó, với lại, muội muốn giải độc cho hắn, là hắn không cho...”
“Ngươi còn nói!”
Bạch Thính Tâm rụt đầu về, rất nhiều thời điểm, nàng vẫn sợ vị tỷ tỷ này của nàng, thanh âm không còn chiếm lý thì khí cũng mạnh như vừa rồi nữa, nhỏ giọng nói: “Hắn không ăn nước miếng của muội, muội để cho hắn uống máu của muội chung quy được rồi đi...”
Trong phòng, Lý Mộ khoanh chân ngồi trên giường, trên mặt lộ ra nét u sầu.
Cũng không biết nguyên nhân có phải nàng có huyết mạch long tộc hay không, mọc rắn vậy mà lại bá đạo như vậy, tuy không làm gì được Lý Mộ, nhưng Lý Mộ cũng rất khó khu trừ, cho dù là dùng đan dược, cũng vẫn sẽ có dư độc lưu lại, ít nhất cần hắn tốn vài ngày thời gian thanh trừ.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Bạch Thính Tâm nói: “Thúc thúc, ta tới giải độc cho thúc, thúc nếu không muốn dùng nước miếng, dùng cái khác cũng được...”
Lý Mộ đã nói ra, lúc này thỏa hiệp, uy nghiêm trưởng bối thật sự không còn một chút nào, về sau còn quản giáo các nàng như thế nào?
Hắn thản nhiên nói: “Không cần, nhiều nhất một khắc chung, ta sẽ đem độc tố tất cả đều khu trừ đi ra ngoài, ngươi tiếp tục tu hành đi.”
Bạch Thính Tâm “Ồ” một tiếng, thất vọng rời khỏi.
Lý Mộ từ trên giường xuống, hắn thông hiểu bốn đạo thiên thư, hiểu biết đối với xà tộc vượt qua bất cứ một con rắn nào trên thế giới, sao có khả năng đành chịu đối với độc tố của vẻn vẹn một con Thanh Xà nhỏ?
Một lát sau.
Hoàng cung, ngự hoa viên.
Lý Mộ xấu hổ nhìn nữ hoàng, nói: “Bệ hạ, thần bị rắn cắn...”
Chu Vũ nhíu mày nói: “Hai con rắn đó trong nhà ngươi?”
Lý Mộ nói: “Cô ấy cũng là không cẩn thận, nọc rắn này rất bá đạo, thần trong thời gian ngắn không khu trừ được, cho nên liền tìm bệ hạ.”
Trên mặt Chu Vũ lộ ra nét suy nghĩ, nàng đang nghĩ, Lý Mộ ở dưới tình huống nào, mới có thể bị xà yêu trong nhà cắn, hắn bị thương rốt cuộc là nơi nào, đầu lưỡi hay là nơi nào khác...
Nàng nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Bị thương nơi nào?”
Lý Mộ mang ống tay áo kéo kéo lên trên, lộ ra hai hàng vết thương thật nhỏ trên cổ tay.
Sắc mặt Chu Vũ hơi thả lỏng, thản nhiên nói: “Đưa tay cho trẫm.”
Lý Mộ vươn tay, Chu Vũ nắm tay hắn, Lý Mộ cảm giác được một luồng pháp lực mênh mông xâm nhập thân thể hắn, vài giọt chất lỏng màu trắng từ miệng vết thương bay ra, đồng thời, cảm giác không khoẻ trong cơ thể hắn hoàn toàn biến mất.
Sau khi khu trừ nọc rắn trong cơ thể, Lý Mộ lặng yên không một tiếng động về nhà, Tiểu Bạch và Vãn Vãn cùng tỷ muội Ngâm Tâm Thính Tâm ở trong sân đánh bài, Lý Mộ sau khi ẩn hình, nghênh ngang bay qua sân.
Ở trước mặt các nàng, Lý Mộ dùng ẩn hình bình thường là được, lấy tu vi các nàng, căn bản không phát hiện được.
Bạch Thính Tâm ra một lá bài, sau đó nhìn về phía Vãn Vãn, nói: “Vãn Vãn, tới lượt ngươi rồi.”
“Ồ ồ...” Vãn Vãn hoàn hồn, nhìn thấy lá bài Bạch Thính Tâm đánh ra, mang bài của mình xô đổ, nói: “Ù rồi...”
Lý Mộ xuyên tường trở lại phòng, sửa sang lại quần áo một phen, đẩy cửa ra, một lần nữa đi đến trong sân phía trước.
Bạch Thính Tâm liên tục thua vài lần, đã sớm muốn tìm cớ chuồn, nhìn thấy Lý Mộ ra khỏi phòng, lập tức chạy bước nhỏ qua, vây quanh hắn nhìn trái nhìn phải, thất vọng nói: “Ngươi thật sự giải rồi à...”
Lý Mộ liếc nàng một cái, hỏi: “Ngươi tựa như rất thất vọng?”
Tầm mắt Bạch Thính Tâm dao động, chột dạ cười cười: “Không có, sao có thể...”
Nàng rất nhanh một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Ngươi nói, nếu ta có thể thắng ngươi, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, còn có tính không.”
Lý Mộ gật đầu nói: “Đương nhiên tính.”
Bạch Thính Tâm nói: “Vậy ta muốn nói bây giờ.”
Lý Mộ đã làm tốt chuẩn bị đổ máu thật nhiều, nói: “Ngươi nói đi.”
Bạch Thính Tâm nói: “Cưới ta.”
Trong sân, Bạch Ngâm Tâm mặt đen như nhọ nồi, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch đứng lên, vẻ mặt khẩn trương.
Lý Mộ cho rằng mình nghe lầm, lại hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Bạch Thính Tâm nói: “Cưới ta.”
Lý Mộ nói: “Nói đùa vậy không buồn cười đâu.”
Bạch Thính Tâm vẻ mặt nghiêm túc: “Ta không phải đang nói giỡn.”
Lý Mộ cũng nghiêm túc hẳn lên: “Ta chính là thúc thúc của ngươi, ngươi còn như vậy, ta liền nói cho cha ngươi.”
Bạch Thính Tâm không lo lắng chút nào cả, nói: “Ngươi méc đi, cha ta nói, tình yêu nên là tự do, không nên để ý thành kiến thế tục, cha lúc trước cùng mẹ ta bên nhau, mọi người đều phản đối, nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn có chúng ta. Cha thường xuyên cổ vũ chúng ta, chúng ta là yêu, không cần để ý mấy thứ đó của nhân loại, cha không cần ngươi gọi người đại ca hay là nhạc phụ...”
Có cha nào sẽ có con gái thế đó, Lý Mộ cuối cùng biết tính cách Bạch Thính Tâm vì sao là như thế này.
Hắn không thể từ góc độ luân lý thuyết phục nàng nữa, nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng ta đã có thê tử.”
Bạch Thính Tâm chỉ vào Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch cách đó không xa, nói: “Vậy ngươi còn có các nàng thì sao, đây không phải cái cớ của ngươi...”
Lý Mộ há hốc mồm, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngâm Tâm, bất đắc dĩ nói: “Ngươi quản muội muội ngươi một chút...”
Bạch Ngâm Tâm đi tới, bất đắc dĩ nói: “Thính Tâm, ngươi đừng cả ngày nói huyên thuyên...”
Bạch Thính Tâm không phục nói: “Ta không huyên thuyên, cha nói, thích thì phải lớn tiếng nói ra, chẳng lẽ thích một người cũng có lỗi sao?”
Lý Mộ cực độ hoài nghi, đại ca hắn Bạch Yêu Vương rốt cuộc dạy con gái hắn những gì, nàng phàm là có thể mang loại tâm tư này dùng một nửa ở trên tu hành, cũng không đến mức là tu vi bây gờ.
Cứng không được, Lý Mộ chỉ có thể mềm.
Hắn nhìn Thanh Xà, lời nói thấm thía: “Thính Tâm à, cảm tình loại chuyện này, là cần lưỡng tình tương duyệt, không miễn cưỡng được.”
Bạch Thính Tâm nghe hiểu ý tứ hắn, hỏi: “Ngươi không thích ta?”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta thích ngươi, bởi vì ngươi là cháu gái của ta, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu, loại thích này, không phải thích giữa nam nữ.”
Bạch Thính Tâm không phục nói: “Ngươi vì sao không thích ta, là ta không đủ xinh đẹp sao?”
Hết chương 755.