Lý Mộ nhìn nhìn Tiểu Bạch.
Bạch Thính Tâm quay đầu nhìn nhìn, chưa phản bác, cho dù nàng tự tin đối với nhan sắc của mình, cũng không thể trái lương tâm nói nàng xinh đẹp hơn Tiểu Bạch.
Nàng hít thật sâu, lại hỏi: “Là ta không đủ nghe lời sao?”
Lý Mộ nhìn nhìn Vãn Vãn.
Bạch Thính Tâm cúi đầu lần nữa, trầm mặc hồi lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Là ta chân không đủ dài, không đủ quấn người sao, nam nhân các ngươi không phải thích như vậy?”
Lý Mộ nhìn nhìn Bạch Ngâm Tâm.
Trong bốn người trong sân, nàng không xinh đẹp bằng Tiểu Thanh, không nghe lời như Vãn Vãn, không chân dài có thể quấn người như tỷ tỷ, Tiểu Thanh Xà rốt cuộc trầm mặc, không nói một lời về tới phòng mình.
Không bao lâu, Bạch Ngâm Tâm đi vào, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, khẽ thở dài, nói: “Đừng quậy nữa.”
Bạch Thính Tâm mở miệng nói: “Muội không quậy.”
Bạch Ngâm Tâm nhìn nàng, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn làm thẩm thẩm của chính ngươi?”
Bạch Thính Tâm không thèm để ý: “Cái này có gì, thích thì phải lớn tiếng nói ra, đây là điều cha dạy muội, nếu không để cho cha đoạn tuyệt quan hệ với hắn, như vậy không phải không có việc gì?”
Bạch Ngâm Tâm ngẩn ra một phen, hỏi: “Cái này có thể sao?”
Bạch Thính Tâm cười nói: “Nhìn đi tỷ tỷ, tỷ cũng là nghĩ như vậy nhỉ?”
Bạch Ngâm Tâm lập tức nghiêm túc hẳn lên: “Không có...”
Bạch Thính Tâm nói: “Dù sao muội nghĩ, ta bây giờ nói với nói...”
Nàng lấy ra linh loa, sau đó nhìn về phía tỷ tỷ mình, nghi hoặc hỏi: “Sao tỷ không ngăn cản muội?”
Bạch Ngâm Tâm hừ một tiếng, nói: “Muội trưởng thành rồi, có cách nghĩ của chính mình, ta cũng không thể chuyện gì cũng quản muội, muội muốn làm chuyện gì thì làm đi...”
Trong phòng Lý Mộ.
Từ sau khi hai tỷ muội Ngâm Tâm cùng Thính Tâm đến đây, Lý Mộ liền không để cho Tiểu Bạch và Vãn Vãn ngủ cùng hắn, ở trước mặt vãn bối, tóm lại phải chú ý một chút.
Hắn biết mình luôn mềm lòng, nhưng mềm lòng ngược lại sẽ tạo thành dây dưa càng sâu.
Cho nên hắn lần này hạ quyết tâm, nói rõ ràng cho Tiểu Thanh Xà kia, hắn đối với nàng không có ý tưởng phương diện đó, để nàng sớm hết hy vọng.
Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng hắn phải làm như vậy.
Vì không để nàng có cơ hội có thể thừa dịp, hai ngày tới, Lý Mộ còn muốn trốn tránh nàng một chút.
Buổi sáng, hắn dứt khoát không ở nhà ăn sáng, sớm đi cung Trường Nhạc cùng ăn bữa sáng với nữ hoàng.
Hắn một ngày ba bữa đều ăn cùng nữ hoàng, buổi tối ở cung Trường Nhạc xem sổ con đến một khắc trước khi cửa cung đóng cửa mới về nhà.
Vì Đại Chu, hắn một nắng hai sương, mất ăn mất ngủ, trình độ chăm chỉ triều chính đã vượt qua Văn Đế, nếu hắn là hoàng đế, hậu nhân đánh giá đối với hắn, nhất định là vị vua trung hưng Đại Chu, trị thế đệ nhất minh quân, đáng tiếc hắn không phải, hắn cố gắng như vậy, thanh danh tốt đều bị nữ hoàng đạt được.
Tốt xấu là sau nay muốn làm hàng xóm, người một nhà không nói lời hai nhà, Lý Mộ cũng không quá để ý những thứ này.
Hắn lúc trước lập lời thề với nữ hoàng, đến bây giờ ngay cả một cái cũng chưa thực hiện, cách cuộc sống về hưu hắn kỳ vọng, còn có đường rất dài phải đi.
Lần trước các nước triều cống, tuy ngắn ngủi chấn nhiếp bọn họ, nhưng chỉ là chấn nhiếp, không có khả năng làm bọn họ trực tiếp cúi đầu xưng thần đối với Đại Chu.
Quỷ Vực Yêu quốc, cũng đều như mọi khi, về phần bắt con rồng làm vật cưỡi cho nữ hoàng, càng là chuyện không thấy bóng dáng đâu...
Trong lòng Lý Mộ thở dài, loại chuyện này, nào phải một triều một đại có thể hoàn thành, nữ hoàng đây là muốn hắn làm cả đời...
Hôm nay, hắn vẫn như cũ ở cung Trường Nhạc đến khuya, cùng nữ hoàng ăn bữa tối.
Chu Vũ rất bất ngờ nhìn Lý Mộ một cái, hỏi: “Ngươi mấy ngày nay sao lại trở nên chịu khó như vậy?”
Lý Mộ nói: “Đại Chu hôm nay loạn trong giặc ngoài, lòng dân niệm lực lâm vào đình trệ, Yêu quốc Quỷ Vực như hổ rình mồi, các nước phía nam cũng đang chờ xem trò cười của chúng ta, thần rất lo âu đối với điều này...”
Chu Vũ thản nhiên nói: “Nói thật.”
Quả nhiên không thể lừa được nữ hoàng, Lý Mộ chỉ có thể nói thật, hắn sở dĩ ở lại cung Trường Nhạc lâu như vậy, là vì trong nhà có con rắn muốn ăn hắn.
Lý Mộ thở dài nói: “Vị đại ca này của ta, thật là mang con gái hắn chiều hỏng rồi, nó mới mấy tuổi, nói cái gì tình yêu là tự do, không nên để ý thành kiến thế tục, nó biết cái gì là tình yêu không?”
Chu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Trẫm trái lại cảm thấy, cô ta nói rất có đạo lý.”
Trên mặt Lý Mộ chưa biểu hiện ra cái gì, trong lòng lại đã trào phúng nữ hoàng một phen.
Nàng chỉ có một đoạn ép duyên hữu danh vô thật, biết cái gì là tình yêu.
Chu Vũ sắc mặt trầm xuống: “Ngươi nói cái gì?”
Lý Mộ ngẩng đầu, mờ mịt nói: “Thần chưa nói gì mà?”
Chu Vũ nói: “Trong lòng ngươi nói.”
Lý Mộ kiên quyết nói: “Thần không có.”
Nữ hoàng mạnh nữa, cũng không biết thuật đọc tâm, đừng nói nàng chỉ là cảnh giới thứ bảy, cảnh giới thứ chín cũng không được, chỉ cần chết không thừa nhận, nàng lại có thể làm gì hắn?
Chưa trực tiếp bắt được thóp Lý Mộ, Chu Vũ cũng không làm gì được hắn, hỏi: “Vậy ngươi nói, cái gì là tình yêu?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Vấn đề này, vĩnh viễn không có đáp án, mỗi người đều có đáp án của mình, nhưng, khi một người lúc nào cũng đều muốn ở bên một người khác, gặp nhau sẽ vui vẻ, chia lìa sẽ mất mát, chỉ là nhìn thấy nàng, tâm tình cũng sẽ sung sướng, đây chính là tình yêu đi.”
Chu Vũ ngẩn ra một phen, sau đó hỏi: “Cái này không phải ham muốn chiếm hữu sao?”
Lý Mộ từ từ nói: “Ham muốn chiếm hữu là thường tình con người, giữa bạn bè cũng sẽ có, nhưng ham muốn chiếm hữu cùng ham muốn chiếm hữu cũng không giống nhau, rốt cuộc là ham muốn chiếm hữu của tình yêu, hay là ham muốn chiếm hữu khác, thì phải hỏi trong lòng mình một phen.”
Chịu Lý Tứ hun đúc, Lý Mộ cảm thấy hắn cũng có một chút phong phạm đại sư tình cảm.
Nữ hoàng bị hắn nói khiến lâm vào trầm ngâm, điều này rất bình thường, đối với nữ nhân chưa từng trải qua tình yêu mà nói, tình yêu thật sự là một chuyện khó có thể cảm nhận được.
Trầm ngâm một lát, nữ hoàng bỗng nhiên nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: “Cho nên ngươi cùng Liễu Hàm Yên, Lý Thanh, Vãn Vãn Tiểu Bạch đều có tình yêu?”
Vấn đề này, thật sự hỏi cứng họng Lý Mộ.
Nói đó đều là tình yêu đi, đây là vũ nhục đối với tình yêu, tình yêu là trung trinh như một, Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, Bạch Xà cùng Hứa Tiên, những tình yêu thật sự quyết chí thề không dời, sông cạn đá mòn kia mới là tình yêu.
Lý Mộ nhiều nhất chỉ là tên háo sắc.
Quả nhiên, hiểu hắn nhất, vẫn là Hồ Cửu.
Hắn thở dài, nói với nữ hoàng: “Thần chỉ là một tên háo sắc mà thôi.”
Chu Vũ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi nhận thức đối với chính ngươi trái lại chuẩn xác.”
Hết chương 756.