Nhìn thân vệ này hắn mấy ngày hôm trước mới thu nhận, trên mặt Bạch Huyền lộ ra nét thưởng thức, hắn quả nhiên không nhìn lầm yêu, lực sĩ chân chính, có gan đối mặt kẻ địch không thể chiến thắng, có được quyết tâm biết rõ không địch lại cũng muốn đứng ra.
Nhưng Bạch Huyền vẫn lắc lắc đầu, nói: “Ưng Thất lui ra, ngươi bị thương nặng vừa khỏi, đừng cậy mạnh.”
Lý Mộ đứng ở tại chỗ chưa động, trầm giọng nói: “Ưng Thất hôm nay cho dù là chiến bại, chết ở chỗ này, cũng phải làm cho bọn hắn biết, Mị Tông không thể nhục, đại trưởng lão không thể nhục!”
“Tốt!”
Trong mắt Bạch Huyền toát ra ánh sao, đoạn lời này của Ưng Thất, thế mà khiến nhiệt huyết tắt đã lâu trong lòng gã một lần nữa cháy lên, lớn tiếng nói: “Ngươi có thể buông tay liều một phen, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, hôm nay ngươi nếu chết trận, bổn hoàng sẽ chính tay đâm kẻ thù của ngươi, báo thù cho ngươi!”
Con lang yêu cảnh giới thứ sáu kia nhìn về phía Bạch Huyền, bất mãn nói: “Bạch lão đệ, ngươi muốn phá quy củ so đấu sao?”
Bạch Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: “Ưng Thất nếu chết trận, địa bàn thuộc về các ngươi, người giết hắn thuộc về ta, ngươi bảo vệ được hắn một ngày, không bảo vệ được hắn một đời.”
Thiên Lang vương chưa nói gì nữa, Lang tộc một đoạn thời gian này chiếm tiện nghi Hồ tộc quá nhiều, nếu là ép Bạch Huyền quá mức, cũng không phải mục đích của bọn họ, hắn chỉ có thể nhìn về phía hổ yêu kia, nói: “Xuống tay có chừng mực một chút, đừng thực sự giết hắn.”
Hổ yêu gật gật đầu, nói: “Thuộc hạ rõ.”
Bên lang yêu, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ đã trở nên có chút kính ý, tuy bọn họ lập trường khác nhau, nhưng kẻ địch như vậy, đáng giá bọn họ tôn kính.
Đám người Hồ tộc và Mị Tông hít thở dồn dập, nhiệt huyết trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng.
Việc nào ra việc đó, Ưng Thất tuy háo sắc đến không thuốc nào cứu nổi, nhưng gặp khó khăn cũng không lùi bước, chính là nam nhân đích thực hàng đầu của Thiên Hồ quốc.
Hai tiểu yêu đang muốn đỡ Báo Ngũ bị thương đi xuống, Báo Ngũ nhìn bóng người đó, cắn răng nói: “Chờ một chút!”
Trên quảng trường trước hoàng cung, hai bóng người cách nhau mười trượng, đối mặt mà đứng.
Nhìn từ trình độ yêu khí trên người bọn họ phát ra, hổ yêu không thể nghi ngờ mạnh hơn, nhưng so sánh với Ưng Thất, trên người hắn lại thiếu một loại khí thế thẳng tiến không lùi.
Khí thế trên thân hai yêu vật kéo lên đến một cực điểm, ầm ầm bùng nổ, bóng người bọn họ cũng đồng thời biến mất ở tại chỗ.
Phành!
Phành!
Phành!
Yêu tộc tu vi thấp một chút, trong mắt không thấy bóng người, chỉ có thể nghe được trong không khí truyền đến từng trận va chạm.
Yêu vật cảnh giới thứ tư có thể miễn cưỡng bắt giữ được bóng người bọn họ, chỉ có cường giả cảnh giới thứ năm trở lên, mới có thể thấy rõ chi tiết hai yêu vật đánh nhau.
Hổ quyền đấu ưng trảo, từng quyền đến thịt.
Rất nhanh, liền có không ít người trên mặt lộ ra sự khó có thể tin.
Trên sân, hổ yêu thực lực mạnh hơn, vậy mà lại rơi vào thế yếu.
Đều là yêu vật cảnh giới thứ tư, thực lực hai yêu vật chênh lệch một chút, nhưng cái này cũng không phải nhân tố có tính quyết định kết quả so đấu.
Hổ yêu có thủ có công, ưng yêu lại chỉ công không thủ, một kẻ lo trước lo sau, một kẻ thẳng tiến không lùi, ưng yêu tình nguyện thừa nhận một đòn của hổ yêu, cũng muốn công kích bộ vị trí mạng của hổ yêu, vuốt ưng của hắn sắc bén vô cùng, lần lượt móc về phía vị trí yêu đan bụng hổ yêu.
Một cánh tay của ưng yêu vô lực buông thõng xuống, hiển nhiên là đã gãy.
Trên người hắn cũng xuất hiện mấy chỗ lõm xuống, đều là vì cứng rắn chống lại hổ yêu công kích tạo thành.
Nhưng tình huống hổ yêu cũng không thể lạc quan, bụng hắn đã xuất hiện vài vết thương sâu có thể thấy được xương, theo động tác công kích của hắn tác động, từ bên ngoài thậm chí có thể nhìn thấy yêu đan...
Lại bị ưng yêu không cần mạng kia cào vài lần nữa, yêu đan của hắn rất có khả năng bị móc ra.
Yêu đan là thành quả hắn tu hành mấy chục năm, một khi bị hủy, tu vi suốt đời của hắn, sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mắt thấy vuốt ưng sắc bén kia tấn công lần nữa, hổ yêu hoàn toàn sợ rồi, vì một chút công lao nho nhỏ, không đáng mạo hiểm phiêu lưu tu vi suốt đời hủy hết.
Thân hình của hắn nhanh chóng lui về phía sau, hoảng sợ nói: “Không đánh nữa, ta nhận thua!”
Trên quảng trường, Lý Mộ thõng một cánh tay, khập khiễng đi ra ngoài sân, nhìn về phía Bạch Huyền, nói: “Đại trưởng lão, chúng ta thắng rồi.”
Sau đó, trước mắt hắn liền tối sầm, ngã xuống đất...
Bạch Huyền vươn tay, một lực lượng vô hình liền đỡ thân thể ngã xuống của Lý Mộ.
Hắn dặn dò thủ hạ: “Đưa Ưng thống lĩnh xuống chữa thương.”
Hai Yêu tộc cảnh giới thứ năm bên cạnh hắn rất nhanh nâng Lý Mộ rời khỏi.
Bạch Huyền nhìn về phía Thiên Lang Vương, nói: “Kinh Cức lĩnh, về Hồ tộc ta, các ngươi nếu dám nhúng chàm, đừng trách bổn hoàng xuống tay vô tình.”
“Không ngờ được dưới trướng ngươi lại có lực sĩ cỡ này.” Thiên Lang Vương cảm khái một câu, cũng không nhiều lời, nói với đàn yêu phía sau: “Chúng ta đi.”
Đám yêu Thiên Lang quốc rời khỏi, đám người Mị Tông sĩ khí tăng vọt.
Đây là lần đầu chiếm cứ thượng phong trong những ngày qua bọn họ giao phong với Lang tộc.
Thiên Hồ quốc nở mày nở mặt, Bạch Huyền tâm tình tốt, vung tay lên, nói: “Ưng Thất tăng lên làm phó thống lĩnh đội thân vệ thứ hai của bổn hoàng, thưởng hắn một tòa nhà mới, lại cho hắn tám nữ yêu tuyệt sắc...”
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi an bài.”
...
Khi Lý Mộ mở mắt, đã ở nhà.
Các nơi của thân thể mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn rất không thoải mái, nhưng vì lấy được Bạch Huyền tín nhiệm, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Trên đời này không có tình vô duyên vô cớ, cũng không có hận vô duyên vô cớ, càng không có tín nhiệm vô duyên vô cớ.
Cũng may đối với như thế nào để làm một tên nằm vùng tốt, Lý Mộ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa hắn một lần trước nằm vùng, cũng là ở Thiên Hồ quốc, lần này càng thêm xe nhẹ đường quen.
Mà kỹ năng diễn xuất tốt của hắn, cũng được Bạch Huyền tán thành.
Yêu tộc không giỏi luyện đan, cho nên Bạch Huyền tặng Lý Mộ rất nhiều linh dược, ngoài ra, còn đề bạt hắn làm phó thống lĩnh đội thân vệ thứ hai, ban cho hắn một tòa nhà lớn, tám tuyệt sắc nữ yêu chủng tộc khác nhau...
Nếu tám nữ yêu này là nữ hoàng ban cho, Lý Mộ khẳng định sẽ không chút do dự từ chối.
Nhưng Bạch Huyền ban cho, hắn chỉ có thể tiếp nhận.
Ưng Thất háo sắc, tất cả Thiên Hồ quốc đều biết, có tên háo sắc nào có thể từ chối tám tuyệt sắc nữ yêu, trừ phi hắn háo sắc là giả vờ, cũng may Lý Mộ có thương tích trong người, trái lại có lý do tiết chế.
Nhưng, lý do này chỉ có thể giấu được nhất thời, không lừa được cả đời.
Hết chương 785.