Lý Mộ phải lấy tốc độ nhanh nhất tìm được Huyễn Cơ, cứu ra Huyễn Vân cùng một đám trưởng lão Mị Tông bị nhốt, lật đổ Bạch gia thống trị đối với Thiên Hồ quốc, bắt đầu toàn lực phòng bị Lang tộc, xoay chuyển thế cục Yêu quốc.
Lấy thân thể cường hãn tu hành Phật pháp của hắn, chút vết thương nhỏ này, một lát có thể khỏi hẳn, nhưng Lý Mộ còn phải chậm rãi treo, khôi phục quá nhanh, Bạch Huyền sẽ hoài nghi hắn.
Có lẽ, trong mấy nữ yêu này, đã có cơ sở ngầm của Bạch Huyền.
Lý Mộ ở trong nhà mới tĩnh dưỡng, trong hoàng cung, Bạch Huyền đang nghe một người báo cáo.
Một hồ yêu nói: “Các nàng truyền đến tin tức nói, Ưng Thất luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, sờ các nàng trái lại sờ không ít, nhưng vẫn chưa có hành động tiến một bước.”
Bạch Huyền sờ cằm nói: “Với thân thể đó của hắn, có thể có hành động gì, nhưng nó một con chim ưng, sao so với Long tộc cùng Xà tộc còn háo sắc hơn, cũng bị thương thành như vậy rồi, còn không thành thật...”
Hồ yêu đó nói: “Cánh rừng lớn, chim nào cũng có, ngẫu nhiên xuất hiện một con sắc điểu cũng không ngạc nhiên...”
Ưng Thất là một con sắc điểu, rất nhiều người Thiên Hồ thành đều biết, nhưng ngoài ra, lưu lại ấn tượng khắc sâu cho đám yêu, còn có dũng khí hung hãn không sợ chết, thề sống chết bảo vệ Mị Tông của hắn.
Yêu quốc đại loạn, Hồ tộc và Lang tộc bởi vì tranh đoạt địa bàn, ma sát không nhỏ.
Cái này dẫn tới hầu như cách mỗi mấy ngày, hai tộc sẽ có mấy trận đấu xảy ra.
Tên tuổi Mị Tông Ưng Thất, đó là ở trong những trận đấu này hoàn toàn vang dội.
Trong lúc hắn còn dưỡng thương, đã không để ý đám yêu khuyên can, cố ý ra sân đánh nhau, hơn nữa mỗi khi ra sân, nhất định toàn lực ứng phó, lấy mạng liều mạng, sau một trận, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, hầu như mỗi lần đều là bị người ta nâng xuống.
Nhưng Ưng Thất ra sân, chưa từng thất bại.
Cho dù là tu vi mạnh hơn hắn, ở dưới loại đấu pháp không cần mạng này của hắn, cũng băn khoăn trùng trùng, Ưng Thất muốn lấy mạng đổi mạng với bọn họ, chính bọn họ lại không muốn, dẫn tới ở lúc so đấu thường xuyên do dự, tiếp đó bại trận...
Tất cả Lang tộc đang chờ đợi ngày nào đó Ưng Thất ngã xuống, nhưng ở Mị Tông cùng Thiên Hồ quốc, Ưng Thất hai chữ này, đã tương đương chiến thần.
Sau khi kiến thức được Ưng Thất dũng mãnh, Bạch Huyền càng như lấy được chí bảo, các loại đan dược cùng linh dược chữa thương nện xuống từng đống, Lý Mộ cũng không khách khí với gã.
Bởi vì không có thời gian tôi luyện, thân thể hắn chậm chạp chưa tăng lên, dưới loại phương thức vừa tra tấn thân thể, vừa dùng dược lực cưỡng ép tẩm bổ này, lực lượng thân thể hắn thế mà lại tăng trưởng không ít, cũng tính là niềm vui bất ngờ.
Sau lại một hồi chiến đấu, Lý Mộ được hai hồ nữ đỡ, Bạch Huyền đứng ở bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi Lý Mộ: “Mấy thị nữ kia bổn hoàng tặng cho ngươi thế nào?”
Lý Mộ nói theo sự thật: “Bẩm đại trưởng lão, mấy ngày nay chiến đấu rất nhiều, thuộc hạ cần giữ lại tinh lực, không có bao nhiêu tinh lực dư thừa ở trên thân các nàng, đợi tu vi thuộc hạ tăng lên một chút nữa, còn cần giữ lại tinh lực đi đối phó Hồ Lục.”
Bạch Huyền gật gật đầu, nói: “Cũng đúng, lực lượng huyết mạch Hồ Lục cũng không loãng, ngươi nếu được nguyên âm của ả, rất nhanh có thể thăng cấp cảnh giới thứ năm, nhưng, ngươi không cần vội vã thăng cấp như vậy, chờ thời điểm đến, bổn hoàng lại tìm vài nữ yêu còn nguyên âm cho ngươi, giúp ngươi một tay...”
Nếu là Ưng Thất thăng cấp cảnh giới thứ năm, dưới trướng gã tìm không ra một người khác thay thế hắn tham gia so đấu, tác dụng hắn không thăng cấp, lớn hơn so với thăng cấp.
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đều trông vào đại trưởng lão làm chủ.”
Sau khi có Ưng Thất, nghẹn khuất từ chỗ Lang tộc chịu chậm rãi đòi lại, nhưng còn có một chuyện, vẫn luôn là một cái gai trong lòng Bạch Huyền.
Hắn thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Sư muội ơi sư muội, ngươi rốt cuộc ở nơi nào, sư huynh tìm ngươi tìm thật khổ...”
Lý Mộ ôm hai hồ nữ, trong lòng cũng thở dài, yên lặng nói: “Huyễn Cơ à, ngươi rốt cuộc ở nơi nào...”
Bắc bộ Yêu quốc, thung lũng nơi nào đó.
Hôm nay Yêu quốc tình thế biến đổi to lớn, Thiên Lang tộc và Thiên Hồ tộc đang nhanh chóng thâu tóm Yêu tộc xung quanh, cảnh nội Yêu quốc, chiến hỏa không ngừng, nhưng lại chưa từng lan tràn đến nơi đây.
Sơn Miêu nhất tộc sinh hoạt ở nơi này.
Trong động phủ bị trận pháp che giấu đơn giản, Huyễn Cơ khoanh chân mà ngồi, thiên thư trong tay đang tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Không lâu sau, nàng chậm rãi mở mắt, thu hồi thiên thư, hỏi: “Sơn Miêu nhất tộc đáng tin không?”
Hồ Cửu gật đầu nói: “Đáng tin, ta từng cứu tính mạng cả tộc chúng nó.”
Huyễn Cơ không hỏi nữa, một lần nữa trầm mặc, tựa như là nghĩ tới cái gì, mặt lộ vẻ bi thương.
Hồ Cửu cũng bị nàng cuốn hút, buồn bực nói: “Nếu không phải vì cứu chúng ta, Lục tỷ là sẽ không bại lộ, Bạch Huyền tên phản đồ kia, hắn nhất định sớm đã có ý phản bội, có lẽ Tiểu Xà chết, cũng là bởi vì hắn. Ta quá vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Xà tự bạo, nhìn Lục tỷ bị bắt...”
Hắn ngẩng đầu, nhìn bên ngoài, lẩm bẩm: “Cũng không biết bọn họ sẽ tra tấn Lục tỷ như thế nào...”
Thiên Hồ quốc, dưới hoàng cung, trong địa lao.
Hồ Lục hai tay đều giơ một cái đùi gà, ăn miệng đầy dầu mỡ, còn không quên dặn Lý Mộ: “Lần sau mang cho ta mấy con thỏ nấu cay, quán rượu kia phố tây rượu ngọt không tệ, nhớ rõ mang cho ta một vò...”
Lý Mộ liếc nàng một cái, nói: “Xấp xỉ được rồi...”
Bởi vì hắn ở nơi này địa vị không ngừng đề cao, Hồ Lục ở bề thượng lại là hắn độc chiếm, cho nên bình thường Lý Mộ giúp nàng cải thiện thức ăn, là không có ai dám có ý kiến gì.
Lý Mộ và Hồ Lục đợi thêm một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng chuông, Mị Tông lại một lần nữa triệu tập, Lý Mộ rời khỏi địa lao, tới trước cửa hoàng cung.
Thống lĩnh thân vệ của Bạch Huyền đứng ở phía trước, đưa tay chỉ vài người, nói: “Tiểu Ưng, Báo Ngũ... Mấy tên các ngươi tiến vào.”
Đám người Lý Mộ và Báo Ngũ đi vào đại điện, nhìn thấy Bạch Huyền vẻ mặt vui mừng, một yêu vật đứng phía sau hắn, tu vi không cao, chỉ có cảnh giới thứ tư, bản thể là một con mèo rừng.
Bạch Huyền ánh mắt sáng quắc nhìn con mèo rừng đó, hỏi: “Bổn hoàng lại ngươi một lần nữa, lời ấy thật sao?”
Sơn Miêu yêu trịnh trọng gật gật đầu: “Tiểu yêu không dám giấu diếm, họ bây giờ trốn ở tộc của ta...”
Nghe được tin tức của Huyễn Cơ, Bạch Huyền không thể ức chế sự mừng rỡ trong lòng, song tu với Huyễn Cơ, được lợi bởi Thiên Hồ huyết mạch tinh thuần của nàng, hắn liền có thể mang tu vi mạnh mẽ tăng lên hoàn toàn củng cố, thậm chí còn có khả năng tiến một bước.
Lý Mộ mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng so với Bạch Huyền còn kích động hơn.
Hết chương 786.