Trong triều đình, không ít quan viên đứng ra thỉnh tấu, công tích một năm vừa qua lấy được, đáng giá triều thần cả điện cùng nhau chúc mừng.
Thượng Quan Ly đi vào rèm che, rất nhanh lại đi ra, nói: “Bệ hạ khẩu dụ, đêm giao thừa, chính là ngày cả nhà đoàn viên, một năm qua, các vị khanh gia vì triều đình dốc hết tâm huyết, bày tiệc trên triều, lơ là việc bầu bạn người nhà, bệ hạ đặc biệt cho phép quần thần đón giao thừa ở nhà, sau buổi chầu mùng một, lại ở trong cung mở tiệc chiêu đãi triều thần...”
Thượng Quan Ly dứt lời, triều đình một mảng yên tĩnh.
Đoạn lời này khiến bọn họ xấu hổ vô cùng.
Niệm lực tăng lên, chấn nhiếp các nước, hợp nhất yêu vật, thiết lập quan hệ ngoại giao Yêu quốc, từng sự kiện này, đều là công lao của Lý Mộ, bọn họ xa xa chưa nói tới dốc hết tâm huyết, bày tiệc buổi chầu.
Đồng thời, trong lòng bọn họ lại có chút cảm động.
Triều thần trước kia, bởi vì bất mãn nữ tử cầm quyền, liên tiếp đối nghịch với bệ hạ, nhưng bệ hạ không chỉ không tính toán hiềm khích ngày trước, còn nghĩ cho bọn họ như thế, cố ý ở đêm giao thừa, để bọn họ ở trong phủ đoàn tụ với người nhà, đây là lòng dạ cỡ nào?
Sau một chớp mắt bình tĩnh, quần thần đều ôm quyền khom người.
“Bệ hạ nhân từ!”
“Tạ long ân bệ hạ!”
“Thần nguyện vì Đại Chu cúc cung tận tụy, muôn chết không từ...”
...
Sau khi trải qua bệ hạ nhắc nhở, không ít triều thần nghĩ đến người nhà, trong lòng cũng dâng lên vài phần áy náy, đêm giao thừa nhất định phải bầu bạn người nhà thật tốt, mới không phụ lòng dạ của bệ hạ.
Quần thần đã rời khỏi, cửa Tử Vi điện, Chu Hùng hỏi Thượng Thư Lệnh Chu Tĩnh nói: “Đại ca, giao thừa năm nay, muốn mời bệ hạ hay không...”
Không đợi hắn nói xong, Chu Tĩnh liền lắc lắc đầu, nói: “Đêm giao thừa, bệ hạ sao có thể rời cung, về lễ không hợp, không cần nhắc lại.”
Nhìn bóng lưng đại ca rời đi, Chu Hùng hít một tiếng, bệ hạ tuy là bệ hạ, nhưng cũng là con gái Chu gia, nàng đã rất nhiều năm chưa từng về Chu gia, đêm giao thừa, nàng một mình ở trong cung, phải tịch mịch bao nhiêu?
Vừa bãi triều, Chu Vũ từ hậu điện Tử Vi điện rời khỏi.
Một khắc đó đi ra đại điện, bóng người của nàng liền bỗng dưng biến mất.
Lý phủ, Bạch Thính Tâm nhìn Chu Vũ bỗng dưng xuất hiện ở trong sân, chạy qua kéo tay nàng, nói: “Chu tỷ tỷ tới vừa lúc, chúng ta vừa mới tính làm vằn thắn đó...”
Một đám nữ nhân ở trong sân làm vằn thắn, Lý Mộ ở thư phòng bận rộn.
Ngày mai chính là buổi chầu lớn, nữ hoàng có thể không quan tâm, Lý Mộ không thể không lo lắng, buổi chầu lớn lần này khác biệt, trừ quan viên các quận tề tụ, các nước phía nam cùng với Thiên Hồ quốc cũng sẽ phái sứ giả đến, xảy ra vấn đề gì, mất là mặt mũi Đại Chu.
Trong sân, Tiểu Bạch đang gói sủi cảo hình dạng các loại động vật, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, rửa tay xong chạy qua, mở cửa, nhìn thấy hai nữ một nam đứng ở ngoài cửa khiến nàng cảm giác được phi thường thân thiết, nghi hoặc hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
Một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Ngươi chính là Tiểu Bạch à?”
Thư phòng, đang xem xét lưu trình buổi chầu lớn, Lý Mộ bỗng nhiên cảm nhận được vài đạo khí tức quen thuộc, hắn ngạc nhiên nhìn bên ngoài, lẩm bẩm: “Không phải chứ...”
Trước có nữ hoàng Đại Chu đóng giả nữ quan dưới trướng, sau có nữ vương Thiên Hồ quốc đóng giả sứ giả Yêu quốc, Lý Mộ rời thư phòng, nhìn Huyễn Cơ, Hồ Cửu, Hồ Lục ba người đã đi vào sân, ngạc nhiên không nói nên lời.
Trong sân, Chu Vũ nhìn Huyễn Cơ, tức giận nói: “Ngươi tới làm gì?”
Huyễn Cơ hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái này cũng không phải nhà ngươi, ngươi có thể đến, ta vì sao không thể tới?”
Liễu Hàm Yên cho Lý Mộ một ánh mắt, Lý Mộ biết, đây là bây giờ giữ thể diện cho hắn, buổi tối phải giải thích hẳn hoi với nàng.
Huyễn Cơ sau khi tới Lý phủ, thì không có ý tứ muốn đi nữa, Lý Mộ chỉ có thể bảo Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch gói thêm mấy lạng sủi cảo.
Vốn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa, lại không đoàn viên một chút nào.
Nữ nhân trong nhà, rõ ràng chia làm bốn trận doanh.
Liễu Hàm Yên, Lý Thanh, Vãn Vãn là một trận doanh, Tiểu Bạch tạm thời cùng Huyễn Cơ dính lấy một chỗ, đây là lần đầu tiên từ sau khi người thân chết, nàng gặp được đồng tộc, một lát sau, liền “Huyễn Cơ tỷ tỷ” “Huyễn Cơ tỷ tỷ” gọi không ngừng.
Nữ hoàng và Bạch Thính Tâm là một trận doanh, Lý Mộ cũng không biết, quan hệ các nàng khi nào trở nên thân mật như vậy.
Hai vị nữ hoàng gặp nhau, tự nhiên tràn ngập mùi thuốc súng, về phần Liễu Hàm Yên và Lý Thanh, thì thỉnh thoảng hướng Lý Mộ ném đến ánh mắt nghi ngờ, tuy tạm thời chưa hỏi, nhưng Lý Mộ biết một cửa ải ban đêm không dễ qua, bữa cơm đoàn viên ăn cũng không có hương vị gì.
Chỉ có Ngâm Tâm im lặng làm một mỹ nữ xà, cho trong lòng Lý Mộ một chút an ủi.
Đây là lần đầu tiên Lý Mộ cảm thấy, nữ nhân trong nhà quá nhiều, cũng không phải một chuyện tốt.
Cái gì hậu cung an bình, tỷ muội hòa thuận, giả, đều là giả, hắn bị kẻ tên Vinh Tiểu Vinh kia lừa rồi, Đường Ninh và Lý Dịch hạnh phúc, quả nhiên chỉ tồn tại ở...
***
Một khắc bước sang năm mới, bầu trời đêm Thần Đô nở rộ ra vô số quả pháo hoa lấp lánh.
Trong Lý phủ, khói thuốc súng tràn ngập đã lâu có điều giảm bớt, mọi người đều ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bị cảnh đẹp trong trời đêm hấp dẫn.
Đèn đuốc rực rỡ, màu sắc sặc sỡ.
Đây là một buổi diễn lửa khói long trọng thợ ở Công bộ dùng pháp thuật thi triển, giờ khắc này, Thần Đô dưới màn đêm tựa như ban ngày, bên cạnh Lý Mộ chiếu rọi ra những khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Những người đẹp vờn quanh bên người, so với pháo hoa trên bầu trời càng đẹp hơn, nếu các nàng đều có thể tương thân tương ái, hòa thuận ở chung, vậy tốt bao nhiêu, đáng tiếc đây chỉ là kỳ vọng tốt đẹp của Lý Mộ.
Pháo hoa thịnh cảnh qua đi, Lý Mộ chủ động giữ nữ hoàng ở lại Lý phủ.
Bây giờ trở lại hoàng cung, ngay cả Mai đại nhân và Thượng Quan Ly cũng không ở bên người, để lại cho nàng, chỉ có cực hạn tịch mịch.
Ánh mắt nữ hoàng từ trên người Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh đảo qua, không chút do dự từ chối Lý Mộ, nói với Bạch Thính Tâm: “Thính Tâm, ngươi theo ta về trong cung.”
Bạch Thính Tâm ôm tay nàng, nói: “Vâng.”
Lý Mộ cũng không biết hai nàng là từ khi nào kết hữu nghị cách mạng khắc sâu, đợi tới sau khi bóng người nữ hoàng cùng Thính Tâm ở trước mắt hắn biến mất, ánh mắt Huyễn Cơ đảo qua các nữ nhân bên cạnh Lý Mộ, cũng thản nhiên mở miệng nói: “Chúng ta cũng về Hồng Lư Tự.”
Nói xong, nàng liền dẫn Hồ Lục Hồ Cửu rời khỏi.
Hết chương 824.