Lý Mộ từ trong ánh mắt của nàng đọc hiểu một ít ý tứ hàm xúc, lần này chỉ sợ hình tượng háo sắc của hắn hoàn toàn định hình ở trong lòng Huyễn Cơ rồi.
Hắn cũng không giữ Huyễn Cơ, bởi vì phòng trong nhà đã không đủ.
Sau khi toàn bộ người ngoài đều rời khỏi, Lý Mộ trở lại phòng, giải thích với Liễu Hàm Yên nguyên nhân vì sao nàng bế quan mấy tháng, phòng trong nhà cũng sắp không đủ ở nữa.
Lý Mộ nghiêm túc nói: “Nàng biết, Ngâm Tâm cùng Thính Tâm là cháu gái của ta, vợ chồng Bạch đại ca vân du bên ngoài, thuận tiện bảo ta chiếu cố các nàng một chút, chỉ điểm các nàng tu hành, cái này cũng rất bình thường...”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Nhưng ta nghe Vãn Vãn nói, chàng đã đoạn tuyệt quan hệ với Bạch yêu vương.”
Lý Mộ có chút bất đắc dĩ nói: “Ta không phải hắn, ta cũng không biết hắn vì sao bỗng nhiên như vậy, cách nghĩ của Yêu tộc bọn họ, không thể đo đếm theo lẽ thường...”
Ngâm Tâm và Thính Tâm dù sao từng đồng sinh cộng tử với các nàng, Liễu Hàm Yên cũng biết quan hệ Lý Mộ và Bạch yêu vương, cũng không giữ chặt chuyện này không nhả, lại hỏi: “Chàng cùng con hồ ly Thiên Hồ quốc kia, có phải có chuyện gì chưa nói cho ta biết hay không?”
Lý Mộ phủ nhận nói: “Nào có, chẳng qua chỉ vì nâng đỡ Thiên Hồ quốc, kiềm chế ma đạo cùng Thiên Lang tộc. Ta ở Thiên Hồ quốc thời gian rất lâu, đã cứu cả nhà nàng ấy, giúp nàng ấy đoạt quyền, còn thuận tiện làm quốc sư của họ, giúp nàng ấy nghĩ kế, bày mưu...”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Chỉ là quốc sư?”
Lý Mộ nhìn nàng một cái, nói: “Nàng sẽ không là cũng nghe tin đồn gì chứ, nàng còn không hiểu biết ta, ta sẽ đi làm cái gì hoàng hậu Thiên Hồ quốc sao, những lời đồn đó nàng đừng tin tưởng...”
Liễu Hàm Yên nhíu mày hỏi: “Hoàng hậu cái gì?”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, phất tay nói: “Coi như ta chưa nói...”
Liễu Hàm Yên thản nhiên nhìn hắn, “Nói.”
Lý Mộ lời ít mà ý nhiều nói: “Cũng không có gì, chỉ là Huyễn Cơ bây giờ là nữ vương Thiên Hồ quốc, cô ấy muốn cho ta làm hoàng hậu Thiên Hồ quốc, ta từ chối rồi.”
Thấy Liễu Hàm Yên trong ánh mắt nhìn mình mang theo đánh giá, Lý Mộ trước một bước mặt lộ vẻ thất vọng, nói: “Nàng hoài nghi ta, nàng thế mà hoài nghi ta, chúng ta thành hôn lâu như vậy, nàng không phải ở Bạch Vân sơn bế quan chính là ở Bạch Vân sơn bế quan, ta có một câu oán hận nào không, những ngày qua, ta đối với nàng thủ thân như ngọc, cũng không hái hoa ngắt cỏ, bao nhiêu người dùng sắc đẹp dụ hoặc ta, con hồ ly tinh kia hoàng hậu cũng để cho ta làm, ta cũng thủ được điểm mấu chốt, nàng bây giờ thế mà hoài nghi ta...”
Lý Mộ đầy bụng câu oán hận, Liễu Hàm Yên cẩn thận nghĩ nghĩ, ý thức được sau khi thành hôn, thời gian nàng bầu bạn Lý Mộ quả thực rất ít, trên mặt cũng hiện ra nét thua thiệt, cầm lấy tay hắn, nói: “Ta không phải mang Vãn Vãn để lại bên cạnh chàng sao, trong lòng nó với Tiểu Bạch tất cả đều là chàng, hai đứa sớm hay muộn là người của chàng, ai bảo chàng thủ thân như ngọc...”
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Các nàng còn quá nhỏ, ta vẫn coi các nàng là trẻ con...”
Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn, đứa nào cũng ngốc, Lý Mộ tạm thời còn chưa thể thuyết phục bản thân.
Liễu Hàm Yên nhìn hắn, nói: “Chàng ngại Vãn Vãn và Tiểu Bạch quá nhỏ, bệ hạ chung quy không nhỏ nhỉ, nàng cũng sắp chín nẫu rồi...”
Lý Mộ bịt miệng của nàng, nói: “Nói cái gì thế!”
Thân là nữ nhân, có một số việc, Liễu Hàm Yên bằng vào trực giác là có thể cảm ứng được.
Nhiều năm trước kia, nàng lần đầu tiên nhìn thấy nữ hoàng vẫn là thái tử phi, trong lòng đã không hiểu sao sinh ra một ít địch ý, cho tới bây giờ, nàng mới ý thức được, một tia địch ý lúc đó, rốt cuộc từ đâu mà đến.
Thì ra lúc đó, nàng đã dự cảm được nữ nhân kia tương lai muốn cướp nam nhân của nàng.
Giờ phút này trong lòng nàng nói không nên lời là cảm giác gì, Liễu Hàm Yên lắc lắc đầu, dứt khoát mang nó ném ra sau đầu, sau đó cho Lý Mộ một ánh mắt.
Lý Mộ hiểu ý, một luồng chỉ phong bắn ra, dập tắt ngọn nến trong phòng.
...
Mùng một tháng giêng hàng năm, triều đình theo lệ thường tính tiến hành đại triều hội.
Thời điểm tiên đế tại vị, ba mươi sáu quận địa phương bất ổn, Yêu quốc Quỷ Vực nhiều lần đến xâm phạm, quốc gia nhỏ phía nam cũng từng năm sinh ra dị tâm, trên toàn bộ đại triều hội, không có mấy việc tốt đáng giá nhắc tới, sau đại triều hội, các triều thần thường thường sẽ lâm vào sầu lo kéo dài.
Cho nên đến về sau, tiên đế dứt khoát hủy bỏ đại triều hội, nhắm mắt bịt tai cho thanh tịnh.
Đại triều hội lần này, chính là triều thần chờ mong nhất mấy chục năm qua.
Trong một năm qua, Đại Chu lấy được thành tựu thật sự là quá nhiều, các quận giảm bớt số vụ án xảy ra, lòng dân niệm lực tăng lên, yêu dân hợp nhất cũng đặc biệt thuận lợi, hôm nay các quận thống trị địa phương, đã không cần Cung Phụng ti, quan phủ và yêu ti hợp tác, có thể bảo đảm một vùng an bình.
Yêu quốc xưa nay đối địch với Đại Chu, lần này cũng phái tới sứ giả, truyền đạt thiện ý của nữ vương Thiên Hồ quốc.
Sứ thần các nước phía nam, trừ Thân quốc, đều tỏ vẻ thần phục đối với Đại Chu.
Trên buổi chầu sớm, khóe miệng các triều thần tách ra rất ít có lúc khép lại, tan chầu, bệ hạ ở trong cung mở tiệc đãi quần thần, các quan viên đều tận hứng mà về, trên đường cái Thần Đô, cũng là khắp nơi giăng đèn kết hoa, dân chúng mặc quần áo mới may, ùa ra ngoài đường, chúc mừng năm mới lẫn nhau.
Tiệc tan, các triều thần đều tự về phủ, đây là kỳ nghỉ dài nhất trong một năm của bọn họ, trừ vài nha môn mấu chốt, nha môn còn lại phải sau nguyên tiêu* mới mở.
(*): rằm tháng Giêng
Lý Mộ đi ra cửa cung, lững thững đi ở trên đường, rất lâu rồi mới cảm nhận được dân chúng ân cần thăm hỏi.
“Chúc mừng năm mới Lý đại nhân.”
“Đã lâu không gặp Lý đại nhân...”
“Lý đại nhân lợi hại, ngay cả Yêu quốc cũng có thể thu phục!”
“Nghe nói nữ vương hồ quốc muốn để Lý đại nhân làm hoàng hậu, có phải thật hay không?”
...
Mấy tháng chưa nhìn thấy Lý Mộ, dân chúng nhiệt tình không giảm, thậm chí còn hơn so với trước kia.
Mọi người đều biết, mấy tháng qua Lý đại nhân biến mất, không phải đang lười biếng lãn công, cũng không phải từ bỏ dân chúng, mà là đi Yêu quốc nguy hiểm nhất, chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu thủ hộ Đại Chu, bảo hộ dân chúng.
Sự thật lại một lần nữa xác minh, đây là người bọn họ vô luận khi nào, cũng có thể vĩnh viễn tin tưởng.
Đắm chìm trong cảm giác niệm lực khiến Lý Mộ rất thoải mái, hắn một đường đi tới, không ngừng hấp thu niệm lực của dân chúng, một khắc nào đó, thân thể Lý Mộ bỗng nhiên chấn động, đứng ở tại chỗ.
Hết chương 825.