Trương Xuân cùng Thọ Vương vừa mới đi ra khỏi Tông Chính tự, đang định về phủ hưởng thụ nghỉ dài hạn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn hai bóng người trên quảng trường trước điện cung Trường Nhạc nơi xa, bất động thật lâu, tựa như hóa đá.
“Bệ hạ, bệ hạ cùng Lý Mộ, thế mà vụng trộm sinh con!”
Trong cung Trường Nhạc.
Lý Mộ cao thấp trái phải, tỉ mỉ đánh giá tiểu cô nương lơ lửng ở không trung, cho tới bây giờ, hắn còn không hiểu, chuông đạo sao lại biến thành người rồi?
Chỉ nghe nói hoa cỏ cây cối, dã thú côn trùng thành tinh, chưa từng nghe nói pháp bảo cũng có thể thành tinh.
Lý Mộ nhìn nàng, hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất: “Ngươi còn có thể biến thành chuông sao?”
Vừa mới dứt lời, dưới thân thể tiểu cô nương liền xuất hiện một cái chuông nhỏ, nó ngồi ở trên chuông, chớp một đôi mắt to, lấp lánh nhìn Lý Mộ.
Lý Mộ yên tâm, chỉ cần chuông đạo vẫn còn là tốt rồi, nếu hắn thật sự đánh mất chuông, không chỉ mất đi một pháp bảo mạnh mẽ, cũng không có cách nào hướng Phù Lục phái ăn nói.
Sau đó, hắn mới nói với tiểu cô nương: “Thật ra ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải cha ngươi.”
Tiểu cô nương bướng bỉnh nói: “Cha.”
Lý Mộ đang muốn sửa đúng nó, nữ hoàng khoát tay áo, nói: “Ngươi nói những thứ này với nó là vô dụng, bởi vì ngươi, nó mới có thể hóa hình, ở trong lòng nó, ngươi chính là cha nó, trên thực tế cũng là như thế.”
Lý Mộ môi giật giật, chưa nói tiếp cái gì nữa.
Nữ hoàng nói cũng có đạo lý, chuông đạo tuy tồn tại năm tháng lâu dài, nhưng pháp bảo đồ vật sinh ra linh trí, so với sinh vật trời sinh uẩn linh khó hơn nhiều, nó ở bên người Lý Mộ, mưa dầm thấm đất không ít, sau khi hóa hình có thể miệng nói tiếng người, nhưng linh trí cũng chỉ tương đương với trẻ con hai ba tuổi.
Nó bởi Lý Mộ mà sinh, tự nhiên mà vậy coi hắn thành phụ thân, người đầu tiên nhìn thấy là nữ hoàng, sẽ coi nàng thành mẫu thân, rất nhiều động vật cũng có tập tính tương tự.
Nếu mang “phụ thân” từ ngữ này vĩ mô hóa, không chỉ có cực hạn ở sinh vật học, nói Lý Mộ là phụ thân của nó cũng không sai, dù sao cũng là Lý Mộ sáng tạo nó.
Nhưng mẫu thân của nó như thế nào cũng nên là Liễu Hàm Yên, Lý Mộ đang định giải thích với nó một chút, nó lại hướng nữ hoàng vươn hai cánh tay ra, nói: “Mẹ, ôm một cái...”
Nữ hoàng đưa tay bế nó, trên mặt lộ ra nụ cười Lý Mộ chưa từng thấy.
Nhìn thấy nữ hoàng tràn ra mẫu tính, Lý Mộ mang lời đã phun đến cổ họng lại nuốt trở vào.
Lấy hiểu biết của hắn đối với nữ hoàng, hắn có thể khẳng định, nếu hắn dám phá hứng thú của nữ hoàng, chờ đợi hắn, sẽ là kết cục phi thường tàn nhẫn.
Nữ nhân tuổi này, chính là thời điểm mẫu tính tràn ra, nhất là nữ tử bằng tuổi với nữ hoàng, cho dù là thành hôn tương đối muộn, đứa nhỏ cũng đã biết chạy biết nhảy rồi, nàng tuy còn chưa từng trải, nhưng cũng có thiên tính của nữ tử.
Hôm nay hắn là không có tâm tư gì thí nghiệm đạo thuật, tâm tình phức tạp nói với nữ hoàng: “Bệ hạ, nếu không ta mang nó trở về trước đi.”
Một tiểu cô nương như vậy, xuất hiện ở trong hoàng cung, xuất hiện ở bên cạnh nữ hoàng, miệng còn gọi nàng “mẹ”, việc này nếu truyền ra, toàn bộ triều đình, toàn bộ Thần Đô, thậm chí là toàn bộ Đại Chu đều sẽ sôi trào.
Nữ hoàng hiển nhiên cũng biết một điểm này, ở trên mặt tiểu cô nương nhẹ nhàng hôn một cái, nói với nó: “Trước theo cha con về nhà, mẹ lát nữa đi thăm con.”
Lý Mộ ôm tiểu cô nương, lúc đi ra khỏi hoàng cung, còn đang cân nhắc lời nói mới rồi của nữ hoàng, câu này nghe như thế nào kỳ quái như thế đó, tựa như tiểu cô nương này thật sự là Lý Mộ và nàng sinh, nhưng Lý Mộ rất nhanh đã mang việc này ném ra sau đầu, ở trên người tiểu cô nương thi triển một cái pháp thuật ẩn hình.
Bên ngoài luôn luôn truyền hắn là hoàng hậu Yêu quốc, thế này nếu như bị dân chúng Thần Đô nhìn thấy, không chừng lại sẽ truyền ra lời đồn nhảm gì.
Cung Trường Nhạc, Lý Mộ đi rồi, Chu Vũ triệu đến Thượng Quan Ly, thản nhiên nói: “Bảo Lại bộ thị lang Trương Xuân cùng Thọ Vương tới gặp trẫm.”
...
Trở lại Lý phủ, Lý Mộ phát hiện trong sân rất náo nhiệt.
Không chỉ có Thính Tâm Ngâm Tâm ở nhà, ngay cả Huyễn Cơ cũng có mặt.
Hắn giải pháp thuật ẩn hình cho tiểu cô nương, Vãn Vãn chạy tới ngẩn ra một phen, hỏi: “Công tử, đây là con ai?”
Ánh mắt đám người Liễu Hàm Yên và Lý Thanh cũng nhìn về phía Lý Mộ.
Ở dưới nhiều người nhìn chăm chú như vậy, tiểu cô nương tựa như là có chút e lệ, ôm cổ Lý Mộ, khẩn trương nói: “Cha...”
Vãn Vãn và Tiểu Bạch trợn mắt há hốc mồm, mấy khuôn mặt xinh đẹp khác trong sân càng chấn động biến sắc, Lý Mộ vội vàng nói: “Mọi người nghe ta giải thích, sự tình không phải như mọi người nghĩ...”
Hắn vừa bảo chuông đạo biến thành nguyên hình, vừa thề với trời, mới được các nàng tín nhiệm.
Thật ra đám người Liễu Hàm Yên ở sau khi phát hiện bản thể tiểu cô nương này, liền không có gì hoài nghi nữa, nó rõ ràng là một linh thể, chung quy không thể là Lý Mộ sinh với quỷ.
Tiểu cô nương dễ thương, rất nhanh đã kích phát quang huy mẫu tính của các nữ nhân, vây quanh ở bên người Lý Mộ, lúc thì sờ sờ mặt của nó, lúc lại véo cánh tay của nó.
Tiểu Bạch đột nhiên hỏi: “Ân công, tên nó là gì?”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hắn quả thật chưa nghĩ tới vấn đề này, vì thế các nữ nhân lại bắt đầu nhiệt tình đặt tên cho nó.
Vãn Vãn lẩm bẩm: “Nó theo họ gì đây, là theo công tử họ Lý sao?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Họ Chung đi.”
Chuông đạo dù sao cũng là của Phù Lục phái, theo họ hắn không tốt lắm, mặc dù hắn là chưởng giáo tương lai, cũng không tiện mang tài sản môn phái biến thành của mình.
Đối với tên của tiểu cô nương chuông đạo, các nữ nhân mỗi người phát biểu ý kiến của mình, nhưng ai cũng không thuyết phục được ai. Liễu Hàm Yên nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào của nó, bỗng nhiên nói: “Nó đã là chuông đạo sinh ra ý thức, không bằng gọi nó Chung Ý đi...”
Lý Thanh đồng ý nói: “Tên này ngụ ý rất tốt.”
Tiểu Bạch cũng nói theo: “Chung Ý Chung Ý, rất dễ nghe...”
Lý Mộ quả quyết lắc đầu: “Tên này không được, tuyệt đối không được.”
Liễu Hàm Yên thật không dễ gì mới nghĩ được cái tên này, lại bị Lý Mộ không có nguyên nhân phủ định, bất mãn nói: “Chàng nói xem, tên này vì sao không được?”
Lý Mộ không có cách nào giải thích với nàng, đang khó xử, Ngâm Tâm bỗng nhiên đứng ra, chủ động giải vây cho Lý Mộ nói: “Chung Linh cái tên này thế nào, Chung Linh Nhi, đã là tên của nó, cũng là thân phận của nó...”
Hết chương 827.