Các nữ nhân sau khi tự hỏi một phen, cảm thấy cái tên này càng thêm thích hợp, ngay cả Liễu Hàm Yên cũng từ bỏ cái tên ban đầu. Nàng ôm lấy tiểu cô nương, mỉm cười nói: “Linh Nhi, gọi tiếng mẹ nghe một chút.”
Một lần này, nàng vẫn chưa như nguyện, vô luận nàng dỗ con bé như thế nào, hoặc là dùng đồ ăn ngon dụ hoặc, tiểu cô nương vẫn ngậm miệng không nói lời nào.
Vãn Vãn nói: “Tiểu thư, nó vừa mới sinh ra, còn chưa biết gọi mẹ đâu, dạy một chút nó rất nhanh sẽ...”
Lúc này, trong sân Lý phủ không gian dao động một trận, bóng người nữ hoàng hiện ra.
Tiểu cô nương vươn hai tay, cao hứng nói: “Mẹ...”
Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên biến sắc, trước mắt biến thành màu đen một trận.
...
Trong sân Lý phủ, mấy nữ nhân chơi với tiểu cô nương Chung Linh, Lý Thanh, Liễu Hàm Yên cùng nha hoàn của nàng, đang tiến hành tam đường hội thẩm đối với Lý Mộ.
Không đợi các nàng đặt câu hỏi, Lý Mộ liền chủ động giải thích: “Nó chính là đứa bé vừa sinh ra, trẻ con có thể có tâm tư gì, nhìn thấy ai đầu tiên, liền nhận định bọn họ là cha mẹ, vừa lúc nó thời điểm sinh ra, ta cùng bệ hạ ở trong cung, cái này tuyệt đối không phải ta dạy...”
Liễu Hàm Yên thân là bà cả vẫn tức giận khó nguôi, Lý Thanh kéo cổ tay nàng, nói: “Cái này cũng không phải lỗi của hắn.”
Liễu Hàm Yên tức giận nói: “Muội sao luôn bảo vệ hắn?”
Tam đường hội thẩm có một người đã làm phản, Lý Mộ cảm thấy vui mừng gấp bội. Từ khi hắn quen biết Lý Thanh bắt đầu, làm đầu nhi, nàng luôn che chở hắn, loại cảm tình này, không phải Liễu Hàm Yên có thể lý giải.
Vãn Vãn cũng nắm tay Liễu Hàm Yên, nói: “Tiểu thư, muội cảm thấy lần này công tử nói rất đúng...”
Lý Thanh và Vãn Vãn đều đứng về phía Lý Mộ, Liễu Hàm Yên cho dù là có tức cũng không thể trút ở trên người Lý Mộ, Lý Mộ rèn sắt khi còn nóng, cầm lấy tay nàng, nói: “Trẻ con mà, cái gì cũng không hiểu, dạy một chút thì cái gì cũng biết...”
Lý Mộ kéo nàng một lần nữa trở về trong sân, nói với Chung Linh: “Về sau nhìn thấy nàng, cũng phải gọi mẹ, biết không?”
Chung Linh cái hiểu cái không gật gật đầu, nhìn Liễu Hàm Yên, giọng kẹo sữa nói: “Nhị nương...”
Lý Mộ trước mắt một lần nữa tối sầm, đã không trông cậy vào tiểu tổ tông này có thể xúc tiến gia đình hài hòa, nó chỉ cần không phá hư là tốt rồi, bà cả đang yên đang lành thành Nhị nương, cái này ai cũng không nhịn nổi.
Lý Mộ tạm thời bảo nữ hoàng đưa nó đi, chuông đạo có thể không cần, nương tử phải dỗ tốt.
Thời điểm hắn đi vào phòng Liễu Hàm Yên, vừa lúc nhìn thấy Huyễn Cơ ở trước mặt Liễu Hàm Yên đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng giả bộ nghĩ cho Liễu Hàm Yên, nói: “Ta nói cho ngươi, Chu Vũ rắp tâm bất lương đối với tướng công của ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận, đừng để tướng công mình bị người khác đoạt đi...”
Liễu Hàm Yên liếc nàng một cái, nữ hoàng có lẽ có tâm tư khác, nhưng con hồ ly này cũng tuyệt đối không phải hồ ly tốt đẹp gì.
Lý Mộ hai tay kết ấn, Huyễn Cơ liền bị dịch chuyển ra ngoài, sau đó cửa phòng lập tức đóng lại.
Huyễn Cơ đứng ở trong sân, không tức giận một chút nào cả, hát véo von rời khỏi.
Nàng là đấu không lại Chu Vũ, nhưng có người đấu được, cô ta địa vị cao nữa, thực lực mạnh nữa, ở trước mặt người nào đó, cũng còn không phải người ngoài?
Lý Mộ đi đến bên giường, dựa sát Liễu Hàm Yên ngồi xuống, nói: “Nàng cần gì phải tức giận với một tiểu cô nương linh trí vừa mở?”
Liễu Hàm Yên nói: “Ta vì sao không tức giận, ba người trái lại càng giống một nhà ba người, ta tính là cái gì, Nhị nương sao?”
Làm thê tử cưới hỏi đàng hoàng của mình, nàng quả thực có lý do tức giận, Lý Mộ chỉ có thể ôm nàng, an ủi: “Là ta không tốt, ta nên cân nhắc đến nó có khả năng hóa hình, cân nhắc đến nó sẽ gọi bừa người ta, nên để nó ở nhà hóa hình...”
Nghe Lý Mộ nói như vậy, Liễu Hàm Yên ngược lại cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, không nên bởi vì một chuyện ngoài ý muốn trách hắn.
Lý Mộ lại nói: “Đợi lát nữa ta liền nói cho nó, về sau không thể gọi bệ hạ là mẹ nữa, bảo nó sửa gọi nàng, nó nếu không nghe, ta liền đánh mông nó, vẫn không nghe, ta liền mang nó đuổi về Phù Lục phái...”
Liễu Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng so đo cái gì với một tiểu cô nương...”
Lý Mộ ôm nàng hỏi: “Không giận nữa?”
Liễu Hàm Yên xoay đầu đi, không nói gì.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Nàng không phải là ghen với bệ hạ sao, Chung Linh gọi ta cha, gọi nàng mẹ, nhưng ta vẫn xưng hô nàng là bệ hạ, chúng ta việc nào ra việc đó...”
Liễu Hàm Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không cần việc nào ra việc đó, chàng nếu có bản lãnh, cưới bệ hạ về nhà, bà cả Lý gia để nàng ấy làm lại như thế nào?”
Lý Mộ nói: “Chúng ta đã bái đường, đã thành hôn, vô luận lúc nào, nàng cũng là vợ cả.”
Liễu Hàm Yên nhìn hắn, hỏi: “Chàng quả thật muốn?”
Lý Mộ nghiêm túc nói: “Ta thề, ta không muốn.”
Câu này hắn là phát ra từ phế phủ, sau khi trải qua hai ngày nay khúc chiết, Lý Mộ đã hiểu, Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh có thể hòa hợp ở chung, đã là phúc khí của hắn, nhà này, trừ Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch, cũng không chứa được nữ nhân khác.
Cho dù muốn chứa, vậy cũng là ở cách vách xây một tòa nhà khác.
Cái này là nghĩ cho chính hắn.
Giọng điệu Liễu Hàm Yên bỗng nhiên nhu hòa, nói: “Thật ra, ta biết ta cùng Thanh muội muội luôn bế quan, không thể bên chàng lâu dài, cái này đối với chàng không công bằng, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch lại quá nhỏ, nếu chàng muốn, có thể có một người có thể luôn bầu bạn ở bên cạnh chàng, trừ bệ hạ, ta nghĩ Thính Tâm và Ngâm Tâm cũng sẽ nguyện ý...”
Trong lòng Lý Mộ cười lạnh, câu này nếu Lý Thanh nói, hắn còn có thể tin tưởng vài phần.
Từ trong miệng Liễu Hàm Yên nói ra loại lời này, ngay cả dấu chấm câu cũng không thể tin, hắn bây giờ dám gật đầu một cái, ba ngày tương lai phải một mình ngủ thư phòng, hiểu nhau nhiều năm, Lý Mộ sẽ không hiểu chiêu trò của nàng?
Lý Mộ khoát tay áo, nói: “Đùa cái gì vậy, ta không muốn chút nào cả, Thính Tâm và Ngâm Tâm vừa rồi có chuyện tìm ta, ta đi qua một chút...”
Từ phòng Liễu Hàm Yên rời khỏi, Lý Mộ tới phòng của hai tỷ muội các nàng.
Hai tỷ muội đều ở trong phòng, Lý Mộ đi lên phía trước, hỏi: “Ngâm Tâm Thính Tâm, các ngươi có việc tìm ta?”
Bạch Thính Tâm lưu luyến không rời nhìn Lý Mộ, nói: “Cha hôm nay ở linh loa thảo luận, muốn chúng ta về Đông hải một chuyến...”
Nhân loại có Tết, long tộc cũng có ngày hội tương tự.
Chúng nó ở mùng Hai tháng Hai hàng năm tế tự Long thần, đây là ngày hội quan trọng nhất của long tộc, trên người Ngâm Tâm cùng Thính Tâm đều có một nửa huyết mạch long tộc, Bạch yêu vương và thê tử đã sớm đi Đông hải.
Hết chương 828.