Khi Lý Mộ về nhà, Liễu Hàm Yên và nữ hoàng vừa nói vừa cười, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra.
Cái này thật ra rất kỳ quái, dù sao các nàng trước đó tuy đã gặp mặt, nhưng lời từng nói cộng lại cũng không tới năm câu.
Nữ hoàng có kiêu ngạo của nàng, sẽ không dễ dàng hạ thấp thân phận.
Liễu Hàm Yên cũng có ngạo kiều của Liễu Hàm Yên, người nàng không thích, cho dù thân phận cao quý tới đâu, cũng tuyệt đối sẽ không quan tâm một câu.
Nhưng chỉ là, lại là nàng chủ động trước.
Liễu Hàm Yên tuy chưa nói rõ, nhưng Lý Mộ lại nào sẽ không rõ, lấy tính tình cao ngạo của nàng, nguyện ý chủ động nịnh hót nữ hoàng, rốt cuộc ý nghĩa cái gì.
Làm thê tử, nàng đã đang nghĩ cho Lý Mộ trăm năm về sau.
Kết hợp nàng vừa rồi nói với Lý Mộ, rất hiển nhiên, ở trong mắt nàng, nữ hoàng chính là nhân tuyển tốt nhất thiên phú tốt hơn các nàng, tuổi thọ dài hơn các nàng, có thể bầu bạn Lý Mộ mãi, thẳng đến khi hắn hết tuổi thọ.
Sau khi nữ hoàng về cung, Liễu Hàm Yên nhìn Lý Mộ một cái, ở chung lâu ngày, Lý Mộ đã sớm hiểu được ý tứ một ánh mắt, một động tác của nàng, theo nàng đi vào phòng.
Liễu Hàm Yên ngồi ở bên giường, vỗ vỗ bên cạnh người, Lý Mộ đi qua, ngồi ở bên cạnh nàng, Liễu Hàm Yên hỏi: “Chàng rốt cuộc không nhìn ra ý tứ của bệ hạ đối với chàng?”
Lý Mộ cẩn thận hỏi: “Có ý tứ gì?”
Liễu Hàm Yên ở bên hông hắn véo một cái, nói: “Nơi này lại không có người ngoài, chàng ở đây giả vờ với ta có ý tứ sao?”
Chịu chiêu trò của Liễu Hàm Yên hãm hại sâu, Lý Mộ đã sớm sẽ không chủ động vào bẫy, hỏi: “Nàng rốt cuộc là có ý tứ gì, nàng nói rõ ràng nha, nàng không nói ta làm sao biết nàng là có ý tứ gì?”
Liễu Hàm Yên sau khi bình tâm tĩnh khí, chậm rãi nói: “Bệ hạ còn trẻ tuổi như vậy, đã là cường giả cảnh giới thứ bảy, ta không tin chàng nhìn không ra tâm ý của bệ hạ đối với chàng, chàng nếu có ý tưởng đợi tới sau khi ta cùng muội muội hết tuổi thọ lại bên nhau với bệ hạ, ta khuyên chàng vẫn là sớm bày tỏ tâm ý cùng nàng, chàng chẳng lẽ muốn để nàng chờ chàng một trăm năm sao?”
Lý Mộ nhìn nàng, hỏi: “Nàng không sợ nhỡ đâu các nàng thăng cấp cảnh giới thứ bảy, đến lúc đó hối hận?”
Liễu Hàm Yên cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khoát tay, nói: “Coi như ta chưa nói.”
...
Ra khỏi phòng, Lý Mộ bởi vì tự trách mình lắm miệng, nhẹ nhàng tát mình một cái.
Khi tới trong sân, tâm tình của hắn lại trầm trọng xuống.
Là Liễu Hàm Yên đa sầu đa cảm cũng tốt, phòng ngừa chu đáo cũng thế, rồi có một ngày, Lý Mộ phải đối mặt vấn đề này.
Hắn đối với bản thân thăng cấp cảnh giới thứ bảy không có bất cứ sự hoài nghi nào, truyền thừa của Phù Lục phái, niệm lực dân chúng Đại Chu, niệm lực bầy yêu Thiên Hồ quốc, có thể khiến hắn ở trong hai mươi năm, thậm chí là thời gian ngắn hơn nữa bước vào một cảnh giới này.
Nhưng Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh thì sao, Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch thì sao?
Giới tu hành có một nhận thức chung, siêu thoát chính là một phần cố gắng cộng thêm chín phần truyền thừa, tư chất cá nhân, trình độ cố gắng tu hành, thật ra không phải nhân tố quyết định có thể bước vào cảnh giới thứ bảy hay không.
Nữ hoàng bởi đế khí mà siêu thoát, Huyền Chân Tử cùng Ngọc Chân Tử là vì truyền thừa Phù Lục phái, Thanh Sát Lang Vương cùng Vạn Huyễn Thiên Quân, cũng là hợp sức Yêu quốc, khổ tu mấy chục năm mới có tu vi này. Bản thân Lý Mộ có lòng tin thăng cấp, Liễu Hàm Yên với Lý Thanh mặc dù là dựa vào Phù Lục phái, cũng chỉ có một tia hy vọng, Tiểu Bạch và Vãn Vãn, lại ngay cả một tia hy vọng cũng không có.
Lý Mộ tinh thông thần thông thuật pháp hai tộc nhân yêu, lại hoàn toàn lĩnh ngộ thiên thư Đan Đỉnh phái, nhưng lại không có một loại biện pháp nào có thể khiến các nàng như mình, dễ dàng vượt qua lạch trời này.
Trừ phi dùng phép huyết tế hồn tế ma đạo, tương tự Thiên Huyễn Thượng Nhân, nhưng loại phương pháp này, hắn ngay cả cân nhắc cũng sẽ không cân nhắc.
Lý Mộ cẩn thận suy nghĩ một ngày, phương pháp duy nhất có thể nghĩ đến chính là lập quốc.
Đường tắt tu hành nhanh nhất, là lợi dụng niệm lực sinh linh, mà phương pháp thu thập niệm lực sinh linh đơn giản nhất, đó là giống Đại Chu cùng Ung quốc, ở dân gian thành lập quốc miếu, dùng sức cả một quốc gia, thai nghén đế khí.
Ung quốc năm đời minh quân, chăm lo việc nước, ở trong thời gian không đến trăm năm thai nghén ra ba luồng đế khí, tạo ra ba vị cường giả cảnh giới thứ bảy cho hoàng thất, Lý Mộ tin tưởng hắn cũng có thể làm được.
Chỉ là như vậy, hắn liền không thể ở lại Đại Chu, không khỏi có chút có lỗi với nữ hoàng.
Lý Mộ tâm sự nặng nề đi ở trong hoàng cung, khi đi ngang qua Trung Thư Tỉnh, từ bên trong Trung Thư Tỉnh bỗng nhiên chạy ra một bóng người, Lưu Nghi bắt lấy ống tay áo Lý Mộ, hỏi: “Lý đại nhân đi đâu vậy?”
Lý Mộ chưa trả lời, nhíu mày, hỏi: “Lưu đại nhân có việc gì?”
Lưu Nghi vội vàng nói: “Không phải bản quan có việc, là Trung Thư Tỉnh có việc, mấy ngày nay, trong triều việc lớn việc nhỏ không ngừng, mấy vị đồng nghiệp Trung Thư Tỉnh thật sự là không làm xuể, ta muốn hỏi một câu, Lý đại nhân khi nào về nha?”
Khi Lý Mộ ở Trung Thư Tỉnh, hắn trái lại chưa cảm thấy có cái gì, khi Lý Mộ không có mặt, toàn bộ gánh nặng đều đặt ở trên người hắn, Lưu Nghi mới biết mọi việc gian nan, việc lớn việc nhỏ đều cần hắn trù tính chung quy hoạch, nếu là hắn có thể trấn trụ các bộ các ti thì thôi, nhưng lấy uy vọng cùng thực lực của hắn, căn bản không áp chế được phía dưới, chính lệnh gặp các loại cản trở, mấy ngày nay cũng sầu gần chết rồi.
Luồng đế khí tiếp theo của tổ miếu còn chưa quyết định thuộc về ai, hắn cũng không biết là đang làm áo cưới cho ai, bị Liễu Hàm Yên phòng ngừa chu đáo ảnh hưởng, tâm tư Lý Mộ đã sớm không ở quốc sự, phất phất tay, nói: “Lưu đại nhân coi như Trung Thư Tỉnh không có ta người này, ta đi trước, hẹn gặp lại...”
Dứt lời, hắn cũng không nhìn Lưu Nghi, lập tức rời khỏi.
Lưu Nghi nhìn bóng lưng hắn, vẻ mặt nghi hoặc, không biết hắn đây là làm sao, chẳng lẽ là nương tử trong nhà nghe xong đồn đãi về hắn cùng nữ hoàng, cãi nhau với hắn?
Lưu Nghi lắc lắc đầu, cái này cũng không thể trách nương tử hắn, dân chúng nghe được loại lời đồn này, không khiển trách thì thôi, ngược lại còn hô hào bệ hạ lập Lý đại nhân làm hậu, để bọn họ thật sự sinh một đứa, đổi hắn là nương tử của Lý đại nhân, hắn cũng không thể nhịn, nào có ai ức hiếp người ta như vậy?
Hết chương 843.