Nàng buông Chung Linh xuống, chuẩn bị về cung, ánh mắt đảo qua, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn nàng, thản nhiên hỏi: “Các ngươi nhìn trẫm làm cái gì?”
Liễu Hàm Yên đứng lên, nói: “Bệ hạ tới đưa Linh Nhi?”
Chu Vũ khẽ gật đầu, nói: “Linh Nhi giao cho các ngươi, trẫm về cung.”
Liễu Hàm Yên nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi, bệ hạ cùng nhau ăn cơm xong lại đi, Linh Nhi hẳn là cũng muốn người lưu lại.”
Chung Linh ngẩn ra một phen, sau đó liền ôm chân Chu Vũ, cao hứng nói: “Mẹ, ở lại ăn cơm, Mai cô cô cùng Ly cô cô cũng cùng nhau...”
Nữ hoàng tuy chưa chắc sẽ nghe Liễu Hàm Yên, nhưng sẽ thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của con gái nàng.
Cho nên nàng không chỉ có bản thân ở lại, còn bảo Thượng Quan Ly và Mai đại nhân cũng cùng nhau tới đây.
Lúc ăn cơm, Liễu Hàm Yên chủ động gắp cho nữ hoàng một miếng cá, mỉm cười nói: “Bệ hạ nếm thử cái này, đây là nô tì tự tay làm.”
Lý Mộ thiếu chút nữa bị một cái xương cá vướng cổ họng, khi Liễu Hàm Yên và nữ hoàng xuất hiện cùng chỗ, tuy không giống nữ hoàng và Huyễn Cơ tràn ngập mùi thuốc súng như vậy, nhưng không khí xưa nay đều băng lạnh đến cực điểm, dùng như rơi hố băng hình dung cũng không khoa trương, Liễu Hàm Yên lại chủ động gắp thức ăn cho nữ hoàng, phản ứng đầu tiên của Lý Mộ là hắn điên rồi.
Đối mặt Liễu Hàm Yên chủ động phóng thích thiện ý, Chu Vũ rất nhanh làm ra đáp lại, nàng nếm một miếng cá, nói: “Lần đầu tiên gặp ngươi, đã biết ngươi cầm nghệ vô song, không ngờ tay nghề làm bếp của ngươi cũng tốt như vậy, so với ngự trù trong cung cũng không kém.”
Mai đại nhân và Thượng Quan Ly liếc nhau, nàng nhớ rất rõ, ở lúc bệ hạ còn là thái tử phi, ba người cùng đi nghe Liễu Hàm Yên đạn tấu, mình khen tài đánh đàn của nàng cao, bệ hạ đánh giá là “Chỉ có vậy mà thôi” ...
Liễu Hàm Yên cũng nói tiếp: “Lần đầu tiên gặp bệ hạ, nô tì đã cảm thán, Thần Đô thế mà có mỹ nhân như vậy, khiến nô tì tự biết xấu hổ...”
Vãn Vãn cúi đầu và cơm ngẩng đầu nhìn tiểu thư một cái, rất nhanh lại cúi đầu.
Nếu nàng không nhớ lầm, năm đó nàng khen vị tỷ tỷ kia xinh đẹp, tiểu thư nói là “Cũng chỉ có vậy” ...
Liễu Hàm Yên cùng nữ hoàng thế mà bắt đầu khen nhau, Lý Mộ nhìn một màn này, đũa cũng rơi xuống đất, hắn hung hăng véo đùi mình một cái, đau đớn kịch liệt nói cho hắn, cái này không phải mơ...
Khi Liễu Hàm Yên cùng nữ hoàng bắt đầu khen nhau, bữa cơm này liền ăn đặc biệt hài hòa.
Lý Mộ lúc còn sống, vậy mà có thể nhìn thấy hai người bọn họ hòa thuận ở chung, coi như là giải được một tiếc nuối lớn của cuộc đời.
Liễu Hàm Yên chủ động kết giao với nữ hoàng, lại bởi vì Chung Linh, nữ hoàng số lần tới nhà càng thêm thường xuyên, từ ba ngày một lần, hai ngày một lần, biến thành bây giờ mỗi ngày hai lần.
Lý Mộ hai ngày qua đều chưa đi Trung Thư Tỉnh, chỉ là đi Cung Phụng ti tuần tra một lần.
Cảm nhận được một đạo khí tức ngoài cửa, Lý Mộ đi tới cửa, mở cửa, Ngao Nhuận đứng ở cửa, cúi đầu, cung kính nói: “Chủ nhân.”
Lý Mộ thản nhiên hỏi: “Sự tình xong xuôi rồi sao?”
Ngao Nhuận lập tức nói: “Bẩm chủ nhân, làm loạn giữa sông kia, chính là một con thanh ngư tinh, ta đã dựa theo ngài phân phó, bắt giữ nó giao cho yêu ti địa phương.”
Trước đó vài ngày, Cung Phụng ti nhận được yêu ti quận nào đó cầu viện, thuỷ vực nơi nào đó của quận có thủy tộc làm loạn, bởi vì quan viên yêu ti đều là yêu tinh đất liền, không giỏi xuống nước, liên tiếp bị thủy tộc đó chạy thoát, liền hướng Thần Đô Cung Phụng ti cầu viện.
Cung Phụng ti cũng không có cường giả thủy tộc, Lý Mộ liền cho Ngao Nhuận một đạo mệnh lệnh, bảo gã đến xử lý, gã lần này tới là hướng Lý Mộ phục mệnh.
Lý Mộ nói: “Xong xuôi trở về đi tu hành đi.”
Ngao Nhuận khom người nói: “Vâng.”
Liễu Hàm Yên ở trong sân hỏi: “Là có khách nhân sao?”
Lý Mộ nói: “Không có, là vật cưỡi kia ta thu.”
Liễu Hàm Yên cũng không biết nội tình cụ thể, chỉ biết là Lý Mộ thu một con giao long làm vật cưỡi, còn chưa từng gặp, vì thế nói: “Chuẩn bị ăn cơm rồi, để hắn ăn cơm xong lại đi.”
Nàng đã mở miệng, Lý Mộ cũng không tiện phản bác, hắn liếc Ngao Nhuận một cái, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Ngao Nhuận cúi đầu đi vào sân, không dám nhìn lung tung, nữ hoàng dắt Chung Linh đi tới, tiểu cô nương bay vào trong lòng Lý Mộ, hỏi: “Cha, mẹ, chúng ta khi nào ra ngoài chơi vậy...”
Ngao Nhuận thấy vậy, lập tức nói với nữ hoàng: “Tham kiến chủ mẫu!”
Lý Mộ đạp một cước ở trên mông hắn, hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, nhìn về phía Liễu Hàm Yên cùng Lý Thanh bên cạnh bàn, nói: “Hai vị đó mới là chủ mẫu, vị này là bệ hạ.”
Trong nhà hắn hai ngày qua thật không dễ gì mới hài hòa hẳn lên, nếu bị con giao ngu ngốc này phá hủy, Lý Mộ nhất định lột da giao gã, rút gân giao gã, mang thịt giao của gã băm cho chó ăn.
Ngao Nhuận nhìn nhìn Chung Linh, lại nhìn nhìn Lý Mộ cùng nữ hoàng, ánh mắt đảo qua Liễu Hàm Yên cùng với Lý Thanh, trong mắt hiện ra mê mang, dùng sức lắc lắc đầu, nói: “Chủ nhân, quan hệ trong nhà ngươi có chút loạn, để ta cân nhắc chút...”
Lúc ăn cơm, Lý Mộ cho Ngao Nhuận một cái bát, tùy tiện gạt chút đồ ăn, để gã ngồi xổm trong góc ăn.
Liễu Hàm Yên nhìn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Như vậy không ổn nhỉ...”
Lý Mộ phất phất tay, nói: “Mọi người không biết, hắn nhìn bộ người dạng chó, thật ra không phải thứ tốt, ở yêu giới bọn họ, câu dẫn người đã có chồng ở khắp nơi, câu dẫn xong rồi còn ở trước mặt trượng phu người ta khoe ra, trong nhà mười mấy thê thiếp, còn cả ngày không thành thật...”
Ngao Nhuận và một miếng cơm, giải thích cho bản thân: “Chủ nhân, ta nói rồi, ở yêu giới chúng ta, thực lực vi tôn, cho dù là bị cướp nương tử, cũng chỉ có thể trách thực lực bọn họ quá yếu, hơn nữa, các nàng theo ta, cũng đều là cam tâm tình nguyện, ta cũng không bức bách các nàng, thật ra ta xem thường nhất một số nhân loại, rõ ràng thực lực rất mạnh, lại ngay cả người mình thích cũng không dám cướp, vậy bọn họ tu hành làm gì, về phần những trượng phu đó của bọn họ, bản thân không có thực lực không trông được nương tử, cũng đừng oán trời oán địa, đều là bọn họ không có bản lãnh...”
Lý Mộ đứng bật dậy, túm sau gáy gã, lạnh lùng nói: “Đừng ăn nữa, ta dẫn ngươi đi xem thứ tốt!”
Một ngày này, dân chúng Thần Đô nhìn thấy trên bầu trời sấm chấp lóe sáng, có giao long ở trong tầng mây quay cuồng kêu rên, sau đó toàn thân cháy đen, rơi vào hồ lớn nào đó của Trung quận, hồ nước từ đó đổi tên thành Lạc Giao hồ, dân chúng cũng không dám tới gần nữa...
Hết chương 842.