Cuộc đời thật sự khắp nơi đều là bất ngờ, nếu biết trở lại Thần Đô là loại tình huống này, Lý Mộ còn không bằng ở Thân quốc thêm một ít thời gian, vì giải phóng nhân loại toàn thế giới bị áp bách dốc thêm một phần sức của mình.
Không có gì bất ngờ, Liễu Hàm Yên buổi tối tìm Lý Thanh ngủ, cái này ý nghĩa Lý Mộ phải ngủ một mình ở thư phòng.
Trong phòng Lý Thanh, hai người lại đều còn chưa đi vào giấc ngủ, mà là gọi Vãn Vãn và Tiểu Bạch cùng nhau chơi bài.
Từ sau khi không cần khắc khổ tu hành nữa, chuyện các nàng ngày thường dùng để giải trí liền nhiều hẳn lên.
Lý Thanh nhìn hướng thư phòng Lý Mộ, nhìn về phía Liễu Hàm Yên, do dự nói: “Hắn mới vừa trở về, chúng ta như vậy không ổn nhỉ?”
Liễu Hàm Yên nhìn nàng, hỏi: “Hắn là tướng công của chúng ta, dân chúng nói như vậy, cái gì khó yên lòng, để bọn họ nhanh chóng bên nhau, muội không tức giận chút nào sao?”
Lý Thanh chỉ là khẽ cười nói: “Tỷ tỷ không phải đã sớm tiếp nhận bệ hạ sao, vì sao không trực tiếp nói cho hắn?”
Liễu Hàm Yên hừ nhẹ một tiếng, nói: “Như vậy chẳng phải là tiện nghi bọn họ, ta chính là không nói, ta ngược lại muốn xem, hai người bọn họ có thể giả ngu như vậy tới khi nào, dù sao xem náo nhiệt cũng rất thú vị...”
Sau đó, nàng lại nhìn Lý Thanh một cái, nói: “Ngươi cũng không cho nói, ngươi bây giờ không phải đầu nhi của hắn, đừng mỗi lần đều muốn bảo vệ hắn...”
Lý Thanh chỉ có thể gật đầu.
Ánh mắt Liễu Hàm Yên lại nhìn về phía Tiểu Bạch cùng Vãn Vãn, hai thiếu nữ cũng lập tức nghiêm nghị cam đoan.
...
Lý Mộ nằm ở trên giường thư phòng, tâm sự nặng nề, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên, trong tai hắn truyền đến “Kẹt” một tiếng, cửa sổ thư phòng bị đẩy ra, một thân thể nhỏ nhắn chui vào ổ chăn hắn.
Tiểu Bạch thần thần bí bí ở bên tai Lý Mộ nói: “Ân công, ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi tuyệt đối đừng nói cho Liễu tỷ tỷ là ta nói.”
Lý Mộ nghi hoặc nói: “Bí mật gì?”
Tiểu Bạch ghé sát vào bên tai Lý Mộ, nhỏ giọng nói: “Liễu tỷ tỷ đã sớm đồng ý ngươi cùng Chu tỷ tỷ, nàng nói muốn xem các ngươi giả ngu tới khi nào, vừa lúc xem náo nhiệt các ngươi...”
Lý Mộ sau khi lấy lại tinh thần, hôn mạnh một cái ở trên khuôn mặt nhỏ của nàng, trong nhà này, Tiểu Bạch vĩnh viễn là áo bông tri kỷ của hắn.
Tuy Liễu Hàm Yên có mấy lần cũng đã biểu hiện ra loại tâm tư này, nhưng làm bà cả Lý gia, nàng không mở miệng rõ ràng, ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đã biết ý tưởng của nàng, Lý Mộ cũng không có gì băn khoăn nữa.
Sáng sớm hôm sau, hắn ăn xong bữa sáng, theo lệ thường tới cung Trường Nhạc.
Nữ hoàng cũng không ở đây, chỉ có Mai đại nhân, Lý Mộ thuận miệng hỏi: “Bệ hạ đâu?”
Mai đại nhân nói: “Ở ngự hoa viên ngắm hoa, ngươi tìm bệ hạ có việc?”
Lý Mộ ngồi ở phía sau bàn đặt tấu chương, nói: “Không có việc gì, ta bắt đầu làm việc.”
Mai đại nhân rời khỏi cung Trường Nhạc, tới ngự hoa viên, nói với Chu Vũ ngắm một bụi hoa hồng đang ngây người: “Bệ hạ, Lý Mộ đến rồi.”
Chu Vũ im lặng không lên tiếng, hái xuống một bông hoa hồng, lần lượt bóc ra từng cánh hoa.
Mai đại nhân cùng Thượng Quan Ly liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kinh ngạc.
Bệ hạ yêu hoa tiếc hoa, hôm nay lại đưa tay hái hoa, nói rõ tâm tình của nàng rất không tốt.
Ngày hôm qua từ ngoài cung trở về, nàng đã rầu rĩ không vui, không hề nghi ngờ, nhất định lại là người nào đó trêu chọc đến nàng.
Chu Vũ mang một bông hoa bóc ra chỉ còn đài hoa, mới trở lại cung Trường Nhạc. Lý Mộ đang xem tấu chương, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ, ngày hôm qua ở trên đường...”
Không đợi hắn nói xong, Chu Vũ đã nói: “Dân chúng nói năng không biết ý, trẫm không để ở trong lòng, ngươi cũng không cần để ý, hướng nương tử nhà ngươi giải thích rõ ràng là được.”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Tuy là nói năng không biết ý, nhưng cái này cũng là tiếng lòng của dân chúng, đại biểu là dân ý.”
Chu Vũ căn bản không ngờ Lý Mộ lại sẽ nói ra câu này, tim nàng đập nhanh hơn, cố biểu hiện ra bộ dáng trấn định, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
Trước đó vài ngày ở Thiên Hồ quốc, Lý Mộ đã âm thầm thổ lộ, lấy sự phòng bị của nữ hoàng đối với Huyễn Cơ, sao có khả năng ở lúc Lý Mộ cùng Huyễn Cơ đêm khuya cùng một phòng chủ động ngắt kết nối linh loa, đó là hắn thật vất vả hạ quyết tâm, nàng ngược lại giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra, bây giờ lại biết rõ còn cố hỏi, chung quy không thể mỗi lần đều để Lý Mộ chủ động.
Huống chi, hai thân phận người bày ở đó, có một số việc, Lý Mộ cũng không có cách nào chủ động.
Lý Mộ một lần nữa cúi đầu, nói: “Thần không có ý tứ khác, bệ hạ không để ở trong lòng là tốt rồi.”
Chu Vũ tuy tuổi không nhỏ nữa, nhưng từng trải cảm tình là số 0, da mặt cũng quá mỏng, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, càng không tán được nữ hoàng, vẫn là từng bước một từ từ rồi đến đi.
Lý Mộ lại xem mấy sổ con, sau đó khẽ day mi tâm, nằm úp sấp ở trên bàn nghỉ ngơi chút.
Chu Vũ tâm phiền ý loạn dựa vào trên ghế rồng, trong lòng rối như tơ vò, trong lúc vô tình liếc thấy Lý Mộ, phát hiện hắn đang ngủ cũng mang nụ cười, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Nàng cảm thấy có chút oán giận, mình trong lòng phức tạp khôn kể, hắn ngược lại ngủ thật ngon. Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng, vụng trộm làm một cái thủ ấn, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh.
Đây là nàng lấy khuy mộng chi thuật* nhìn thấy mộng cảnh của Lý Mộ.
(*): thuật xem trộm, nhìn lén giấc mơ
Chu Vũ bĩu môi, “Trẫm trái lại muốn xem, ngươi mơ thấy cái gì.”
Chỗ trong hình ảnh nàng rất quen thuộc, chính là ngự hoa viên của nàng, trong bụi hoa, Lý Mộ nắm tay một nữ tử, đang ngắm hoa.
Hắn ở trong mơ dám mang nữ nhân khác đi ngự hoa viên của nàng, Chu Vũ trong lòng oán giận, đang muốn phá vỡ mộng đẹp của Lý Mộ, nhưng khi tầm mắt nàng dời lên, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử kia, thân thể cũng không khỏi run lên.
Nữ tử Lý Mộ trong mơ dắt ở ngự hoa viên, không phải ai khác, chính là nàng...
Một tia tức giận kia trong lòng Chu Vũ nháy mắt liền biến mất không dấu vết, ánh mắt ngoài vui sướng, lại bao hàm chờ mong, nhìn hình ảnh trên không đó, ngay cả hít thở cũng chậm lại.
Lúc này, ngoài cung Trường Nhạc đã truyền đến tiếng bước chân, Mai đại nhân và Thượng Quan Ly đi vào, Chu Vũ lập tức xua tan hình ảnh này, ngồi nghiêm chỉnh, chỉ là ánh mắt nàng lại thỉnh thoảng đảo qua Lý Mộ, trong lòng cực độ tò mò hắn kế tiếp mơ thấy cái gì.
Hết chương 873.