Mai đại nhân cùng Thượng Quan Ly đi vào cung Trường Nhạc, tiếng bước chân đột nhiên đánh thức Lý Mộ. Hắn ngồi thẳng người dậy, chột dạ nhìn nữ hoàng một cái, đang định tiếp tục xem sổ con, Chu Vũ đột nhiên hỏi: “Trẫm thấy ngươi vừa rồi ngủ rất ngon, mơ thấy cái gì?”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Không mơ thấy cái gì.”
Mai đại nhân liếc hắn, nói: “Ta cùng A Ly đứng ở ngoài điện cũng nhìn thấy ngươi đang cười, còn nói không mơ thấy cái gì.”
Lý Mộ xấu hổ cười, nói: “Mơ thấy nương tử nhà ta.”
Sắc mặt Chu Vũ không biết sao đỏ lên, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nói: “Trong cung Trường Nhạc buồn chán phát nghẹn, cùng trẫm đi ngự hoa viên một chút, A Ly, Mai vệ, các ngươi lưu lại dọn dẹp nơi này một chút.”
Lý Mộ đứng lên, nói: “Tuân chỉ.”
Thượng Quan Ly vừa sửa sang lại bàn ngự, vừa hít sâu mấy hơi, hỏi: “Nơi này rất ngột ngạt sao, hơn nữa bệ hạ vừa mới từ ngự hoa viên trở về...”
Mai đại nhân liếc nàng một cái, nói: “Nắm thời gian làm việc đi, lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy...”
Ngự hoa viên, Chu Vũ đi ở phía trước, tâm tình rất không tệ, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Lý Mộ đi theo phía sau nàng, khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười như có như không.
Nội phủ ti, Thượng Quan Ly và Mai đại nhân đều ôm một hộp huân hương* thượng đẳng đi ra.
(*): nhang - hương, là hương liệu, được chế tạo từ những loại gỗ thơm
Thượng Quan Ly nghi hoặc nói: “Kỳ quái, bệ hạ từ khi nào thích dùng huân hương rồi, nàng trước kia không phải rất chán ghét thứ này sao, nàng nói loại hương thơm này làm người ta ngửi vào khó có thể tập trung tinh thần, buồn ngủ...”
Mai đại nhân nhún vai, nói: “Kỳ quái không chỉ một mình bệ kế, Lý Mộ đã mang cung Trường Nhạc biến tahfnh chỗ ngủ của hắn, mỗi ngày sổ con không xem mấy phần, ít nhất phải nằm úp sấp ở nơi đó ngủ hai canh giờ, xem ra nữ nhân trong nhà quá nhiều, cũng không phải tất cả đều là một chuyện tốt...”
Cung Trường Nhạc.
Mấy lò huân hương lượn lờ, Ngao Xưng Tâm tựa vào trên cột ngủ gà ngủ gật, khóe môi nhếch lên một tia trong suốt, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Kết cục làm vật cưỡi cho người ta, hoàn toàn không giống với nàng tưởng tượng.
Nàng nghĩ đến về sau nàng cần mỗi ngày bị người ta cưỡi, dãi nắng dầm mưa, đi sớm về tối, không ngờ cuộc sống làm vật cưỡi chính là ở trong cung điện vừa lớn vừa xa hoa, mỗi ngày không có chuyện gì làm, chỉ chờ ba bữa cơm sáng trưa tối.
Nơi này có vô số món ngon, không giống Long cung, trừ tôm hùm chính là cá, nàng đã sớm ăn ngấy rồi.
Đối diện Ngao Xưng Tâm, Lý Mộ nằm úp sấp ở trên bàn, tiếp tục dệt mộng cảnh của hắn.
Có nữ hoàng ở bên ngoài nhìn trộm, hắn ở trong mơ không dám xuất hiện hình ảnh người lớn gì, nhưng ngẫu nhiên nắm tay, ôm một cái vẫn là có thể.
Tuy trong hiện thực quan hệ với nữ hoàng chưa tiến một bước phát triển, nhưng lâu dài thế này, chung quy có thể hòa tan phòng tuyến trong lòng nàng.
Trên ghế rồng, Chu Vũ cầm ngược một quyển sách, nội dung trên sách không phải văn tự, mà là một hình ảnh động, bị nàng dùng sách che giấu, chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy.
Trong hình ảnh, trên mặt cỏ được mở mang ra bên hồ, Lý Mộ đang trồng rau, trong vườn hoa cách đó không xa, một Chu Vũ khác tay cầm kéo, tu bổ cành hoa.
Chu Vũ dựa vào trên ghế rồng, cả khuôn mặt đều giấu ở sau trang sách, trên mặt hiện ra nét khát khao, đây chính là cuộc sống nàng khát vọng, chẳng lẽ đây là Lý Mộ quy hoạch đối với tương lai sao?
Trong lòng nàng bỗng nhiên hiện ra một cái khả năng.
Nếu Lý Mộ giáp mặt hướng nàng nói rõ tâm tư, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng từ trước tới giờ đều chưa từng trải qua loại chuyện này, chỉ thử nghĩ một chút, nàng đã có chút không biết làm sao, mấy ngày nay đã vô số lần ảo tưởng, nếu thật sự có một ngày như vậy, họ có thể bày tỏ tâm ý với nhau, ngày sau lại sẽ lấy phương thức thế nào ở chung?
Thời điểm trong lòng của nàng vừa khẩn trương vừa chờ mong, Lý Mộ từ trên bàn bò dậy, nhìn về phía Chu Vũ, nàng lập tức buông quyển sách trên tay xuống, vội vàng đứng lên, nói: “Trẫm một mình đi ngự hoa viên giải sầu, ai cũng không được theo...”
Lý Mộ đương nhiên biết, ai cũng không được theo, chính là bảo hắn đừng đi theo.
Nữ hoàng cũng thật là, đối đãi cảm tình, do do dự dự, lề mề, không dứt khoát quả quyết một chút nào, hắn cũng đã ám chỉ trong mơ rõ ràng như vậy, nàng vẫn giả bộ hồ đồ đến cùng, nàng là nữ hoàng đó, loại chuyện này, chẳng lẽ để hắn mở miệng trước sao?
Ngao Nhuận có câu nói rất đúng, thích thì đi cướp, cướp mới có cơ hội, câu này nữ hoàng hiển nhiên chưa nghe được.
Nhưng loại chuyện này cấp cũng không vội được, Lý Mộ tính xin nghỉ vài ngày, trước đo nàng thử xem, xem nàng đến lúc đó có vội hay không.
Đưa 888 tiền mặt tiền lì xì chú ý vx công chúng hào xem đứng đầu thần chỉ, rút ra 888 tiền mặt tiền lì xì!
Tiến công chiếm đóng nữ hoàng không vội, sự tình trong nhà mới phiền toái, hắn đã liên tiếp ngủ thư phòng vài ngày, làm bà cả Lý gia, Liễu Hàm Yên rất bất mãn đối với tiếng hô của dân chúng, Lý Mộ mỗi lần muốn dỗ nàng, đều bị nàng từ chối ngoài cửa.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, ngay tại thời điểm Lý Mộ suy nghĩ chuyện này, ở Lý phủ, Lý Thanh nói với Liễu Hàm Yên: “Tỷ tỷ cơn tức cũng tan gần hết rồi nhỉ, buổi tối chẳng lẽ còn tính để hắn ngủ thư phòng?”
Liễu Hàm Yên liếc Tiểu Bạch một cái, thản nhiên nói: “Ta thấy hắn ngủ thư phòng ngủ cũng rất thoải mái, có thể đã ngủ vui đến quên cả trời đất, hôm nay nếu hắn còn không chủ động tới đây, tháng này cứ ngủ thư phòng mãi đi.”
Tiểu Bạch đang luyện tập pháp thuật lỗ tai giật giật, lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Không bao lâu, trong cung Trường Nhạc, Lý Mộ kinh hỉ hỏi: “Nàng thật sự nói như vậy?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: “Ân công buổi tối hôm nay vẫn là ngoan ngoãn đi tìm Liễu tỷ tỷ đi, bằng không, ngươi tháng này đều phải ngủ thư phòng.”
Lý Mộ ôm lấy nàng xoay một vòng, nói: “Tiểu Bạch ngoan, ngươi về sau cứ nằm vùng ở bên cạnh các nàng, có tin tức gì, lập tức hướng ta báo cáo...”
Tiểu Bạch mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, ta vĩnh viễn đứng về phía ân công.”
Chỉ có lúc cúi đầu, trong mắt của nàng mới hiện lên một tia mất mát.
Thật ra nàng càng thích ân công ngủ thư phòng hơn, bởi vì chỉ có thời điểm hắn ngủ thư phòng, mới là hoàn toàn thuộc về của nàng, nhưng nàng rất rõ, ân công không chỉ thuộc về một mình nàng, chỉ cần hai vị tỷ tỷ khác cao hứng, ân công cao hứng, nàng cũng liền cao hứng.
Hết chương 874.