Lý Mộ xoay người, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Sao nàng tới nơi này?”
“Ta vì sao không thể tới?” Huyễn Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi ngược lại: “Chàng là nam nhân của ta, sư huynh của chàng chính là sư huynh của ta, cũng là chàng mặc xong quần áo liền muốn không nhận nợ?”
Lý Mộ bất đắc dĩ nói: “Ta không có...”
Trên mặt Huyễn Cơ lúc này mới lộ ra nụ cười, phi thân nhào vào trong lòng Lý Mộ, nói: “Ta nhớ chàng...”
Nơi này là ngọn núi cao nhất, nhiều người phức tạp, Lý Mộ thi triển một thuật ẩn nấp, cùng nàng bay tới một ngọn núi vô danh của Bạch Vân sơn mạch. Huyễn Cơ nhìn nhìn xung quanh, đỏ mặt nói: “Chàng cái tên xấu xa này, sẽ không là muốn ở nơi này...”
Lý Mộ nhìn một mảng mặt cỏ mềm mại dưới chân, ngạc nhiên một cái chớp mắt, đang muốn mở miệng, sau đó liền nhìn thấy hai bóng người, từ trên đường núi phía trước đi ra.
Ánh mắt Lý Mộ cùng Mai đại nhân nhìn nhau, không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng xấu hổ.
Mai đại nhân nhìn nhìn Lý Mộ, ánh mắt lại nhìn về phía Huyễn Cơ bên cạnh Lý Mộ, mặt đất phạm vi trăm trượng bỗng nhiên kết một tầng sương lạnh.
Huyễn Cơ không rõ nguyên do, nhìn Mai đại nhân, nhíu mày nói: “Sao lại là ngươi?”
Lý Mộ nhìn nhìn Mai đại nhân cùng Xưng Tâm, lại nhìn nhìn sương lạnh trên mặt đất, sau khi trầm mặc một lát, nói với Huyễn Cơ: “Nàng đi về trước, lúc muộn chút ta lại đi tìm nàng.”
Huyễn Cơ bất mãn nói: “Vì sao, ta vừa mới tìm được chàng...”
Lý Mộ nói: “Nghe lời.”
Huyễn Cơ trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, vậy ta ở trong phòng chờ chàng.”
Nàng nhìn Mai đại nhân cùng Xưng Tâm, một mình bay về phía đạo cung đỉnh núi cao nhất.
Lý Mộ đi đến trước mặt Mai đại nhân, thở dài, nói: “Bệ hạ, ngài đây là...”
Hắn rõ ràng đã dùng linh loa xác định, nếu đứng ở trước mặt hắn là nữ hoàng, như vậy không lâu trước đó, một đầu khác của linh loa là ai, là nàng dự phán mình dự phán, sau đó sớm làm ra chuẩn bị sao?
Trên mặt “Mai đại nhân” che kín sương lạnh, giọng điệu không có một tia gợn sóng, hỏi: “Các ngươi là bắt đầu từ khi nào?”
Xưng Tâm đứng ở sau người nàng, dùng ánh mắt bất mãn tương tự nhìn Lý Mộ.
Chuyện này nói tới, là sỉ nhục lớn nhất của Lý Mộ cuộc đời này.
Hắn vốn không muốn nhắc lại, nhưng nữ hoàng đã thấy được kết quả, cũng không cần phải giấu diếm quá trình đối với nàng nữa.
Vì thế Lý Mộ nói thật, mang chuyện đã xảy ra buổi tối ngày đó miêu tả một lần đơn giản.
Chu Vũ tức giận ngực phập phồng không ngừng, nổi giận nói: “Ngươi đã quên trẫm là nói cho ngươi như thế nào, trẫm năm lần bảy lượt bảo ngươi cẩn thận con hồ ly đó, ngươi lại bị ả mê hoặc, lời trẫm nói một câu cũng không đặt ở trong lòng. Ngươi muốn chọc giận chết... Ngươi muốn chọc giận chết Tiểu Bạch sao?”
Xưng Tâm ngực phập phồng, phụ họa nói: “Đúng thế!”
Tầm mắt Lý Mộ nhìn về phía nàng, nàng lập tức mang thân thể hoàn toàn tránh ở phía sau nữ hoàng.
Rõ ràng là chính nàng tức giận, lại mỗi lần đều phải mượn danh nghĩa người khác, Lý Mộ nhỏ giọng nói: “Tiểu Bạch đã biết, muội ấy không tức giận.”
Chu Vũ chỉ vào Lý Mộ, cả giận nói: “Ngươi!”
Nàng phất ống tay áo, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
Vừa dứt lời, nàng cùng Xưng Tâm đồng thời biến mất ở trước mắt Lý Mộ.
Lý Mộ cũng chưa lập tức đuổi theo, hắn nằm ở trên mặt cỏ, miệng ngậm một cái lá cỏ, nhìn lên bầu trời xanh lam, trong lòng nghĩ, quan hệ của hắn cùng nữ hoàng, có phải nên làm rõ hay không.
Một người giả ngu đến cùng, một người đánh chết không nói, còn không biết muốn kéo dài tới khi nào.
Không bằng thừa dịp cơ hội lần này, cùng nữ hoàng bày tỏ cõi lòng, nàng đã không muốn chủ động bước ra một bước đó, Lý Mộ chỉ có thể ép nàng một phen.
Lý Mộ bay trở về ngọn núi cao nhất, tới trước tòa đạo cung các nàng ở.
Xưng Tâm vươn hai tay, che ở trước mặt Lý Mộ, nói: “Chủ nhân nói, nàng không muốn nhìn thấy ngươi.”
Lý Mộ thản nhiên nhìn nàng một cái, nàng lập tức ôm đầu, trốn tới một bên.
Nàng vĩnh viễn không quên được thủ đoạn Lý Mộ giết những người Thân quốc kia, cho đến hôm nay, đáy lòng đối với hắn còn có một tia sợ hãi.
Lý Mộ đi đến trước đạo cung, đẩy ra cửa điện. Chu Vũ đã biến thành diện mạo vốn có ngồi ở bên bàn, quay đầu đi không nhìn Lý Mộ, lạnh lùng nói: “Ngươi còn tìm trẫm làm gì, đi tìm hồ ly tinh của ngươi đi.”
“Thần tuân chỉ.” Lý Mộ đã đi tới bên cạnh nàng, lại xoay người đi ra ngoài.
Chu Vũ một chưởng đánh nát bàn đá bạch ngọc, cả giận nói: “Ngươi trở về cho trẫm!”
Lý Mộ lại đi trở về, nói: “Không phải bệ hạ bảo thần đi sao...”
Chu Vũ cả giận: “Ngươi bây giờ biết nghe lời trẫm, sớm làm đi, trẫm bảo ngươi cẩn thận con hồ ly đó, ngươi cẩn thận chưa?”
Lý Mộ hít thật sâu, nói: “Đây là việc riêng của thần, thần vì công không có lỗi với Đại Chu, không có lỗi với bệ hạ, bệ hạ không phải nương tử thần, không thể quản việc riêng của thần.”
Chu Vũ môi run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng khó có thể tưởng tượng, lời như vậy sẽ từ trong miệng Lý Mộ, thần tử nàng tín nhiệm nhất, người nàng thích nhất nói ra.
Hắn không phải thích nàng sao, ở trong mơ họ cũng, cũng như vậy rồi, hắn sao có thể nói ra lời như vậy?
Trong lòng Chu Vũ đau lòng đến cực điểm, thời điểm bị người nhà phản bội, trở thành thái tử phi, nàng chưa đau lòng như vậy, thời điểm bị phụ thân coi là quân cờ, mang tiếng xấu với người trong thiên hạ đăng cơ, nàng cũng chưa đau lòng như vậy.
Trong lòng hiện ra một loại cảm xúc bi thương, khó có thể tự khống chế, Chu Vũ quay đầu đi, không muốn để cho Lý Mộ nhìn thấy nước mắt của nàng.
Nàng cố sức bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngươi đi đi, đi làm hoàng hậu Yêu quốc của ngươi, trẫm về sau không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Lý Mộ chậm rãi nhìn về phía nàng, nói: “Nhưng thần muốn nhìn thấy bệ hạ, thần mỗi ngày đều muốn nhìn thấy bệ hạ, thần muốn cùng bệ hạ cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cùng nhau trồng hoa trồng rau, cầm cuốc cày ruộng... Nếu đây đều là thần tự mình đa tình, thần sẽ biến mất ở trước mặt bệ hạ, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.”
Nước mắt Chu Vũ còn dừng lại ở hốc mắt, môi hơi mở ra, trong khoảng thời gian ngắn gặp được đại bi đến đại hỉ của cuộc đời, mặc dù là nàng, trong lúc nhất thời cũng khó hoàn hồn.
Cái này xem như Lý Mộ đang hướng nàng bày tỏ tâm ý sao?
Cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau ngắm mặt trời lặn... Đây dù sao không phải việc quân thần sẽ cùng nhau làm.
Chu Vũ nhìn vào mắt Lý Mộ, Lý Mộ cùng ánh mắt nàng đối diện, nghiêm túc mà chân thành. Chu Vũ dời ánh mắt đi, trên mặt dần dần hiện ra một tia đỏ ửng, thấp giọng nói: “Xem, xem ngươi biểu hiện...”
Lý Mộ nhìn nữ hoàng bỗng nhiên trở nên thẹn thùng, trong lòng đã vui đến nở hoa.
Hết chương 933.