Linh ngọc, đan dược, pháp bảo, ở dưới tình huống không có bất cứ thi thố bảo hộ gì, linh khí trong đó sẽ dần dần xói mòn, trở thành phế phẩm.
Lý Mộ nhìn linh ngọc, pháp bảo đầy đất mất đi linh khí, trong lòng vô hạn tiếc nuối.
Linh ngọc vừa chạm đã nát, pháp bảo cũng chỉ có thể nấu lại đúc lại, Lý Mộ cũng không lãng phí, mang những pháp bảo này thu lại, tài liệu rèn pháp bảo, còn có chỗ dùng được đến.
Khi hắn thu hồi một cái cung, động tác trên tay Lý Mộ khựng lại.
Trong cái cung này thế mà còn ẩn chứa một luồng linh khí, cùng pháp bảo khác linh khí mất hết hình thành đối lập rõ ràng, pháp bảo dạng cung ở giới tu hành rất ít gặp, Lý Mộ tùy tay kéo dây cung, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
Ngay tại giờ khắc này, pháp lực trong cơ thể hắn bị cái cung này rút ra hơn phân nửa.
Cây cung trong tay hắn tỏa ánh vàng chói lọi, trên đó thế mà lại ngưng tụ ra một mũi tên hư ảo, không chỉ có thế, pháp lực trong cơ thể Lý Mộ còn đang cuồn cuộn không ngừng bị hút vào trong cung.
Chu Vũ cảm nhận được lực lượng hủy thiên diệt địa trong mũi tên đó, lập tức nói: “Buông tay!”
Lý Mộ buông cái tay kéo dây cung, một tia sáng vàng bắn ra, trực tiếp xuyên qua vách ngăn hồ thiên không gian, trên vách ngăn không gian xuất hiện một hố đen, hơn nữa còn đang cấp tốc mở rộng.
Chu Vũ cầm lấy cổ tay Lý Mộ, nói: “Không gian chỗ này sắp sụp đổ rồi, đi mau!”
Ngay sau đó, bóng dáng hai người dịch chuyển mà ra, xuất hiện ở trên không mặt biển.
Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra, hồ thiên không gian sụp đổ cũng không phải việc nhỏ, nếu bị cuốn vào không gian loạn lưu, hắn và nữ hoàng hôm nay sẽ phải làm một đôi uyên ương số khổ.
Hắn cúi đầu nhìn, trên biển lớn vốn bình tĩnh xuất hiện một vòng xoáy thật lớn, đường kính vòng xoáy mấy chục dặm, vô số cá tôm bị cắn nuốt, pháp lực trong cơ thể hắn mười phần không còn một, cảm giác được sự trống trải thật sâu.
Lý Mộ nhìn cái cung trong tay, thân cung giờ phút này đã không phát ra ánh sáng vàng nữa, khôi phục nguyên dạng, trên đó lấy long ngữ khắc hai chữ, tựa như là cung tên.
Lý Mộ sau khi phân biệt, thấp giọng nói: “Xạ Nhật...”
Một mũi tên đánh sập hồ thiên không gian, Lý Mộ chưa bao giờ gặp pháp bảo uy lực như thế.
Đây tuyệt đối không phải thứ trình độ luyện khí hôm nay có thể chế tạo ra, ngay cả trong thiên thư Bắc Tông cũng không có ghi lại, uy lực bảo vật này, còn ở trên cây thương kia của Ngao Thanh.
Đương nhiên, cung này tiêu hao đối với pháp lực cũng cực lớn, lấy pháp lực của Lý Mộ, căn bản kéo không ra cung thứ hai, mặc dù là vừa rồi một mũi tên đó, cũng không phải toàn bộ uy lực.
Ở dưới nữ hoàng nhắc nhở, Lý Mộ sớm chặt đứt pháp lực.
Cung tên Xạ Nhật, uy lực cung này, trái lại cũng không làm thất vọng cái tên này.
Đây vốn chỉ là Lý Mộ cùng nữ hoàng khi dạo chơi đáy biển, bởi vì nhàm chán mà tìm việc làm, lại không ngờ được, lúc ấy từ trong tay Tang Cổ đạt được một cái ngọc giản bình thường, thế mà có thể có thu hoạch lớn như vậy.
Gần có thương của Ngao Thanh, xa có Xạ Nhật cung, nếu lại gặp được một vị trong U Minh tam lão, Lý Mộ có lòng tin chém giết lão.
Hồ thiên không gian đáy biển sụp đổ, hình thành vòng xoáy hỗn loạn, qua thời gian rất lâu mới tiêu tán. Nữ hoàng ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng, nàng chính là thời điểm nổi lên ý ham chơi, vừa lúc Liễu Hàm Yên và Lý Thanh bế quan, Lý Mộ cũng không có chuyện gì quan trọng, liền mang nàng nhìn khắp nơi.
Nơi này cách Nam quận không xa, cũng rất gần với Bắc bang.
Chu Trọng từng nói, Bắc bang có dấu vết người trong ma đạo hoạt động, Lý Mộ vừa lúc đi qua tìm hiểu một chút.
Bắc bang, Kim Cương sơn.
Hai bóng người vừa mới hạ xuống, liền từ trong một tòa đại điện bay ra một bóng người.
Chu Trọng nhìn nhìn Lý Mộ cùng nữ hoàng biến thành Thượng Quan Ly, hỏi: “Lý đại nhân và Thượng Quan thống lĩnh sao lại tới nơi này?”
Lý Mộ nói: “Ngươi trước đó vài ngày nói Bắc bang có người Ma Tông quấy phá, gần đây tình huống thế nào?”
Chu Trọng nói: “Không thể lạc quan, đám người Tang Cổ ở Bắc bang tiêu diệt một ít thám tử Ma Tông, Bắc bang tạm thời yên ổn, nhưng hoàng thất Thân quốc Trung Ương bang, mấy tháng qua liên tục có động hướng, tựa như đang tính kế cái gì, ta hoài nghi bọn họ đã liên hợp Phật môn tam tông.”
Nếu hoàng thất Thân quốc thật sự liên hợp Phật môn tam tông, như vậy Bắc bang quả thực sẽ có chút phiền phức.
Thân quốc là nơi Phật môn khởi nguyên, hoàng thất Thân quốc cũng luôn có liên hệ chặt chẽ với Phật môn, Niết Tông, Khổ Tông, Ngôn Tông, thực lực xấp xỉ với Tâm Tông, mỗi một tông đều có một vị tôn giả cảnh giới thứ bảy, nếu bọn họ liên thủ, chỉ dựa vào Chu Trọng và yêu thi Lý Mộ để lại chỗ này, căn bản ngăn không được.
Đến cũng đến rồi, không bằng triệt để giải quyết nguy cơ Bắc bang rồi lại đi.
Trong lòng Lý Mộ làm quyết định, nói với Chu Trọng: “Chúng ta sẽ ở chỗ này mấy ngày.”
Chu Trọng gật gật đầu, nói với Tang Cổ đi ra theo: “Chuẩn bị một căn phòng cho Lý đại nhân cùng Thượng Quan thống lĩnh.”
Lý Mộ ho một tiếng, nói: “Chúng ta là hai người.”
Chu Trọng nhìn hắn, hỏi: “Các ngươi cần hai phòng sao?”
Lý Mộ nói: “Đương nhiên, chúng ta cũng không phải loại quan hệ đó, nhưng, hai phòng tốt nhất liền một chỗ, ta và Thượng Quan thống lĩnh còn có chuyện quan trọng thương lượng.”
Dù sao vừa mới vừa đâm thủng một tầng cửa sổ giấy mỏng manh với nữ hoàng, quan hệ từ nắm tay thật không dễ gì tiến bộ đến ôm eo, cách cùng ở một phòng còn rất xa.
Ở phòng mình một lát, Lý Mộ liền tới phòng nữ hoàng.
Nữ hoàng ở trên giường khoanh chân tu hành, Lý Mộ liền ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống má nhìn nàng.
Sắc mặt Chu Vũ dần dần đỏ lên, sau đó mở mắt, tức giận hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Lý Mộ cười với nàng, nói: “Vĩnh viễn cũng không ngắm đủ.”
Chu Vũ lườm hắn, hỏi: “Ngươi trước kia có phải thường xuyên dùng lời như vậy lừa nữ nhân khác hay không?”
Lý Mộ nói: “Ta thề, đây là lần đầu tiên.”
Yêu đương loại chuyện này, Lý Mộ thật đúng là chưa từng trải qua bao nhiêu.
Cùng Liễu Hàm Yên đó là âm dương hút nhau, củi khô bốc cháy, khi còn chưa bày tỏ cõi lòng, đã không tách nhau ra được, hận không thể ngày đêm làm bạn, cùng Lý Thanh đi qua tầng tầng đau khổ, tất cả đều ở trong không lời.
Cùng Huyễn Cơ... Đây là sỉ nhục Lý Mộ không muốn nhắc tới.
Cùng nữ hoàng trải qua là điều trước đây chưa bao giờ có, như hai nam nữ mối tình đầu, thân cận mang tính chất thử, quá trình trong đó là ngọt ngào, ấm áp...
Chu Vũ cúi đầu, nói: “Ngươi đừng nhìn, ngươi khiến ta không thể tĩnh tâm tu hành.”
Hết chương 952.