Nữ hoàng vẫn rất thẹn thùng, nếu là Huyễn Cơ, đã sớm tự mình lao tới, hoặc là mang Lý Mộ quấn đến trên giường.
Lý Mộ xoay người, không nhìn nàng nữa, tự hỏi chuyện Bắc bang.
Thật ra từ trong lòng mà nói, hắn rất hy vọng Phật môn tam tông ra sức nâng đỡ hoàng thất Thân quốc, đến tìm Bắc bang gây sự.
Như vậy hắn liền có lý do lấy được thiên thư ba tông này, ba tông này là thế lực nước địch, Lý Mộ không thể tiến hành giao dịch với bọn họ, nhưng đối phương chưa chọc tới mình, hắn cũng không tiện mạnh bạo, cái này thuộc loại ỷ thế hiếp người.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Mộ làm một phen điều tra trước.
Bắc bang tuy đã độc lập, nhưng tư tưởng, thói quen dân chúng tầng dưới chót Thân quốc không phải một sớm một chiều có thể sửa được, tính đến nay, Bắc bang tầng dưới chót lúc nào cũng có rối loạn xảy ra.
Phân chia cấp bậc, cùng với tư tưởng trọng nam khinh nữ, đã khắc thật sâu vào trong gien của bọn họ.
Cái này đối với Chu Trọng mà nói, là một chuyện tốt.
Trong quốc gia như vậy, một lần nữa thành lập trật tự, có thể khiến pháp gia thu lợi lớn nhất hóa, Lý Mộ gặp Chu Trọng một lần, liền sẽ cảm giác được gã lại cường đại thêm vài phần.
Nếu toàn bộ Thân quốc đều để gã nắm giữ, Siêu Thoát, có lẽ không phải điểm cuối tu hành của gã.
Pháp gia tuy là số ít, nhưng nếu là có một mảnh đất thích hợp tu hành, tốc độ tu hành của bọn họ cũng cực kỳ kinh người.
Kim Cương sơn, cửa một tòa cung điện, Ngụy Bằng đứng ở phía sau Chu Trọng, nhìn hai căn phòng đối diện, lắc đầu nói: “Cần gì làm điều thừa, lúc ấy chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng là đủ rồi, dù sao bọn họ cả ngày đều cùng một chỗ.”
Chu Trọng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Có thể bọn họ có rất nhiều việc nước cần bàn bạc...”
Trong phòng, trải qua vài ngày sớm chiều ở chung, quan hệ của Lý Mộ và nữ hoàng, cuối cùng lại có một bước tiến lớn.
Hai người ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn nhau, Lý Mộ mím môi, trên mặt Chu Vũ hiện ra một tia mây đỏ, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lý Mộ hít thật sâu, chậm rãi hướng nàng tới gần.
Ngay tại lúc môi hai người sắp đụng tới nhau, mắt Chu Vũ bỗng nhiên mở ra.
Động tác của Lý Mộ dừng lại, trong lòng bối rối một chớp mắt, ngay sau đó liền ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn phương xa.
Chân trời cuối tầm mắt của hắn xuất hiện một đường màu đen.
Cùng lúc đó, Chu Trọng đứng ở trước tòa cung điện nào đó, bóng người cũng tung bay lên.
Biên giới Bắc bang, vô số bóng người ngự không mà đến.
Trong phòng, thân thể Chu Vũ biến mất, xuất hiện lần nữa, đã ở không trung.
Cái trán Lý Mộ hiện ra vài đường màu đen, hắn cùng nữ hoàng sớm chiều ở chung, bồi dưỡng cảm tình vài ngày, thật không dễ gì mới mở ra trái tim nữ hoàng, vừa rồi hắn cách môi nữ hoàng chỉ có 0.01 cm...
Sau đó liền bị những kẻ chết tiệt này đánh gãy.
Lý Mộ nhìn chân trời, trong lòng cháy lên một bầu lửa giận.
Trên bầu trời, mấy trăm bóng người cấp tốc đến, mục tiêu chính là Kim Cương sơn.
Dẫn đầu phía trước đám người, một nam tử đầu trọc trên đầu vẽ vô số phù văn đỏ như máu, nhìn có chút yêu dị, nằm ở trên một cái ghế bạch ngọc, hai bên trái phải đều ôm hai nữ tử, tay nam tử đầu trọc chạy không chừng ở trên thân hai nữ tử, một thanh niên mặc bào phục đẹp đẽ quý giá cung kính đứng ở phía sau hắn, nịnh nọt: “Đợi tru diệt phản nghịch Bắc bang, trẫm sẽ chọn cho quốc sư càng nhiều mỹ nhân...”
Phía trước đám người, còn có ba vị lão hòa thượng.
Ba người chân đạp đài sen, đều là nhắm hai mắt, tựa như là không muốn nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ trên ghế.
Những người này tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã tới gần Kim Cương sơn.
Tang Cổ đã sớm lơ lửng ở không trung, khi xa xa nhìn thấy ba lão hòa thượng, sắc mặt không khỏi biến đổi hẳn, hoảng sợ nói: “Ba vị tôn giả!”
Còn chưa khai chiến, trong lòng hắn đã tuyệt vọng, hoàng thất Thân quốc thế mà thật sự mời được ba vị tôn giả, ba cường giả Phật môn cảnh giới thứ bảy, lại thêm vị cường giả kia trên ghế bạch ngọc khí tức không ở dưới ba vị tôn giả, hôm nay tính mạng hắn xong rồi...
Cẩn thận phân biệt một phen, hắn mới nhận ra, nam tử trên ghế kia, là đại trưởng lão ma đạo Hợp Hoan tông. Hợp Hoan tông ở các nước phía nam ác danh truyền xa, hoàng thất Thân quốc thế mà mang hắn cũng mời tới!
Nam tử đầu trọc yêu dị lười biếng nằm ở trên ghế, ánh mắt nhìn phía dưới, căn bản không mang đám người Chu Trọng và Tang Cổ để vào mắt.
Chỉ là, khi ánh mắt hắn quét về phía một nữ tử trẻ tuổi khác, trong mắt lại chợt sáng ngời.
Hắn mang hai nữ tử bên cạnh thô bạo đẩy ra, lập tức hướng nữ tử trẻ tuổi đó bay đi, thanh âm quanh quẩn ở trong tai mọi người: “Mỹ nhân thật xinh đẹp, không bằng theo bổn tọa đi...”
Lúc này, không gian bên cạnh nữ tử trẻ tuổi dao động một trận, xuất hiện một người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi sắc mặt rất khó coi, trong tay xuất hiện một cây cung phong cách cổ xưa. Hắn kéo dây cung, ở trên không bắn ra một mũi tên.
Một mũi tên màu vàng xé rách không gian mà đến, thế mà để lại ở trên không trung một vết màu đen, đó là dấu vết không gian tan vỡ. Trong lòng nam tử đầu trọc thậm chí không kịp sinh ra bất cứ ý nghĩ nào, liền bị mũi tên xuyên qua thân thể.
ẦM!
Thân thể hắn ầm ầm phát nổ, mảnh thi thể bay tán loạn, lại bị một cái hố đen xuất hiện tại chỗ cắn nuốt hết, một cái bóng hư ảo đến cực điểm cực lực muốn giãy thoát hố đen, lại vẫn bị vô tình cắn nuốt vào.
“Không!”
Trong hư không chỉ để lại một tiếng rống giận không cam lòng đến cực điểm.
Hố đen dần dần biến mất, bóng dáng nam tử đầu trọc cũng triệt để biến mất, tựa như hắn từ trước tới giờ đều chưa từng xuất hiện.
Một mũi tên diệt địch, pháp lực trong cơ thể Lý Mộ bị rút hết không sót một tia nào, ngay cả lực lượng thân thể cũng bị hao hết. Hắn vô lực ngã xuống trên không, rơi vào một vòng tay mềm mại thơm tho.
Trong thiên địa bỗng nhiên im lặng.
Không lâu trước đó, Bắc bang tuyên bố độc lập, hoàng đế Thân quốc không để ý đại thần phản đối, mang đại trưởng lão Hợp Hoan tông lập làm quốc sư Thân quốc, sau người này tự mình tới tổ đình ba tông, tuy không biết trong đó đã xảy ra cái gì, nhưng ba tông ngay từ đầu ngồi xem Bắc bang độc lập bỗng nhiên đáp ứng giúp hoàng tộc dẹp loạn, hơn nữa ba vị tôn giả đều xuất hiện.
Vốn tưởng đây là một trận chiến không có hồi hộp, ai ngờ được còn chưa chính thức khai chiến, đại trưởng lão Hợp Hoan tông đã bị một mũi tên bắn chết, ngay cả nguyên thần cũng không lưu lại.
Hết chương 953.