Tô Hòa giật mình, vẻ mặt nháy mắt mờ mịt, lẩm bẩm: “Ngươi, ngươi nói cái gì...”
Lý Mộ nhìn vào mắt của nàng, nghiêm túc nói: “Từng có một phần cảm tình chân thành tha thiết bày ở trước mặt của ta, nhưng ta không quý trọng, đợi tới sau khi mất đi mới hối tiếc không kịp, lúc đó ta đã thề, nếu ông trời có thể cho ta một lần cơ hội nữa, ta nhất định phải nói với nữ tử kia một câu...”
Hắn nắm cái tay lạnh như băng của Tô Hòa, hỏi: “Nàng nguyện ý để ta bảo hộ cả đời không?”
Tô Hòa xưa nay lớn mật không gò bó, giờ khắc này cũng không dám đối diện với ánh mắt Lý Mộ, nàng dời tầm mắt đi, lắc đầu nói: “Ngươi là người, ta là quỷ, người quỷ chẳng chung đường...”
Lý Mộ hỏi: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý những thứ này sao?”
Tô Hòa chậm rãi ngẩng đầu, nếu Lý Mộ để ý những thứ này, thì không có bộ《 Liêu trai 》nàng thích nhất kia.
Nàng nhìn Lý Mộ, bỗng nhiên nói: “Ngươi hỏi lại một lần.”
Lý Mộ nói: “Cái gì?”
Bên hông bị Tô Hòa tức giận véo một cái, Lý Mộ vội vàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Nàng nguyện ý để ta bảo hộ cả đời không?”
Tô Hòa nhìn vào mắt hắn, nói: “Ta nguyện ý.”
Ngay sau đó, một cơn gió ập vào mặt, Lý Mộ ngã trên mặt cỏ mềm mại, ngửi thấy hương thơm cỏ xanh.
Lý Mộ nằm ở trên cỏ, môi truyền đến một loại xúc cảm lạnh lẽo.
Hắn lại một lần nữa bị Tô Hòa cưỡng hôn, khác nhau là, một lần này, Lý Mộ có thể đáp lại nàng.
Thật lâu sau, rời môi, Tô Hòa dán mặt ở ngực hắn, vẫn như cũ có chút bất ngờ nói: “Ta còn tưởng, vừa rồi những lời đó, vĩnh viễn không có khả năng từ trong miệng chàng nói ra.”
Lý Mộ cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, áy náy nói: “Để nàng đợi lâu rồi.”
Tô Hòa ngẩng đầu, chớp mắt nhìn hắn, nói: “Chàng so với trước kia, hình như không quá giống.”
Lý Mộ hỏi: “Nơi nào không giống?”
Tô Hòa lắc lắc đầu, vẫn chưa nói thêm cái gì nữa, nàng cứ như vậy lẳng lặng rúc vào trên người Lý Mộ, lẩm bẩm: “Không biết khi nào mới có thể tu hành đến cảnh giới thứ chín đây...”
Lý Mộ nói: “Có ta bảo hộ nàng là đủ rồi, vì sao cứ phải tu hành đến cảnh giới thứ chín?”
Cái tay Tô Hòa nắm hắn hơi dùng sức, nói: “Ta muốn lúc chàng nắm ta, tay ta có thể có nhiệt độ giống với nữ tử khác.”
Cái tay Lý Mộ giờ phút này nắm, lạnh như băng không có nhiệt độ, tuy nàng có thể hóa thành thân người, nhưng nàng trước sau là hồn thể, thuộc tính hồn thể cực âm mang đến hàn ý, là điều không thể thay đổi cùng che giấu.
Lý Mộ bây giờ đã hiểu, Tô Hòa lúc trước không từ mà biệt, là vì nàng cảm thấy cùng Lý Mộ người quỷ chẳng chung đường, đây là một cái khúc mắc nàng đến nay còn chưa cởi bỏ.
Mà cường giả cảnh giới thứ chín, đã xấp xỉ xem như tồn tại một tầng cấp khác, đúc lại thân thể, đối với họ mà nói không phải việc khó.
Lý Mộ dùng hai tay cầm chặt đôi tay lạnh như băng của nàng, nói: “Nếu nàng muốn tu hành đến cảnh giới thứ chín, ta bầu bạn nàng.”
Ánh mắt Tô Hòa nhìn thẳng vào hắn, không bao lâu, Lý Mộ liền lại bị nàng bổ nhào vào dưới thân, đôi môi hơi lạnh lẽo của nàng một lần nữa dán lên.
Nụ hôn này càng thêm lâu dài, sau đó, nàng như là ý thức được cái gì, bỗng nhiên cưỡi ở trên người Lý Mộ, ấn ngực hắn, ở cao nhìn xuống hắn, hỏi: “Khoảng thời gian này ta không có mặt, chàng cùng nữ nhân khác rốt cuộc từng trải bao nhiêu, mới có thể biến thành như bây giờ...”
“...”
Việc này, nàng sớm hay muộn sẽ biết, đối mặt Tô Hòa hỏi, Lý Mộ chỉ có thể thành thật khai ra.
Một lát sau, thanh âm giật mình của Tô Hòa liền từ trên người Lý Mộ truyền đến: “Nữ hoàng Đại Chu, nữ vương Yêu quốc, chàng hai năm qua chẳng lẽ chính là đang tìm nữ nhân, chàng rốt cuộc có tu hành hẳn hoi hay không...”
Lý Mộ giải thích: “Ta đương nhiên cũng tu hành chăm chỉ, bằng không, tốc độ tu hành của ta sao có khả năng nhanh như vậy...”
Cái tay Tô Hòa vốn đặt ở ngực chuyển dời đến trên hông hắn, nàng tức giận véo eo Lý Mộ, chất vấn: “Nữ hoàng Đại Chu cùng nữ vương Yêu quốc chàng chủ động như vậy, nhưng đến ta nơi này, chàng liền liều mạng rụt rè, hai năm trước chàng nếu như bây giờ, ta sẽ xếp sau bọn họ sao, rõ ràng ta đến trước so với các nàng!”
Nhìn ngực nàng bởi vì tức giận mà kịch liệt phập phồng, Lý Mộ giải thích: “Lúc đó không phải trẻ tuổi không biết gì sao...”
Hắn lúc đó, gặp được cảm tình, không quả quyết, khúm núm, hai năm qua từng trải, Lý Mộ đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên khi lần nữa gặp được Tô Hòa, hắn mới có thể quyết đoán rõ ràng như thế, không chút ướt át dài dòng, chính là không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hắn sở dĩ sẽ có những sự thay đổi này, một bộ phận nguyên nhân rất lớn, chính là vì Huyễn Cơ cùng nữ hoàng xuất hiện, mới có Lý Mộ gặp được Tô Hòa, dao sắc chặt đay rối.
Nhìn bộ dáng nàng tức giận khó chịu, Lý Mộ ôm nàng vào trong lòng, nói: “Được rồi được rồi, đợi sau khi ra ngoài, ta giúp nàng trở thành Quỷ Vực chi chủ, như vậy nàng ở trên thân phận cũng không kém gì bọn họ...”
Tô Hòa tuy sắc mặt dịu đi, nhưng vẫn bĩu môi, nói: “Chỉ bằng chàng, một tên Động Huyền nho nhỏ?”
Lý Mộ nắm nàng đứng dậy, nói: “Đi đi, tới lúc rời khỏi nơi này rồi, cũng cho nàng kiến thức một phen, bản lãnh tướng công tương lai của nàng.”
Nghe được Lý Mộ tự xưng, khóe miệng Tô Hòa dâng lên nụ cười, sau đó liền nhìn bức tường cơn bão cách đó không xa, hỏi: “Chúng ta đi ra ngoài như thế nào?”
Lý Mộ mỉm cười nói: “Vẫn là giống như trước, nàng nhập ở trên người ta, chuyện khác, cứ giao cho ta.”
Trên mặt cỏ, Tô Hòa bước ra một bước, tiến vào thân thể Lý Mộ, Lý Mộ gọi ra chuông đạo, một lần nữa hình thành áo giáp, bao trùm toàn thân, sau đó, hắn liền bước vào bức tường bão kia.
Pháp lực trong cơ thể đã sớm khôi phục, cơn bão không gian không thể sinh ra trở ngại đối với hắn nữa. Lý Mộ tâm tình tốt, sải bước đi về phía trước.
Thần Vẫn Chi Địa, ngoài vòng xoáy không gian thật lớn, nữ tử áo trắng đang khoanh chân chữa thương, mắt đột nhiên mở ra.
Phía trước, có một bóng người, từ trong cơn bão chậm rãi đi ra.
Nàng đứng lên, nhìn Lý Mộ, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc đi ra rồi.”
Lý Mộ nhìn nàng, vẻ mặt lạnh nhạt tương tự, nói: “Ngươi muốn thiên thư của ta, ta đối với thiên thư của ngươi cũng có chút hứng thú.”
Nữ tử áo trắng hiếm thấy hiện ra một nụ cười, nói: “Thiên thư ngay tại trên người ta, ngươi nếu muốn, tự mình tới lấy.”
Nữ tử áo trắng vẫn chưa có động tác, người Hồn Điện ở phía sau nàng đã không kiềm chế được, Minh Nhất dẫn Tần Quảng Vương đám quỷ tu, hướng Lý Mộ bao vây đến.
Hết chương 997.