Đại Đạo Triêu Thiên

Chương 225

Triệu Tịch Nguyệt ôm Bạch Quỷ, đi theo Tỉnh Cửu vào trong điện.

Trong điện rất trống trải, mặt đất do thanh ngọc xây thành, không biết dùng thủ đoạn gì điêu ra hoa văn đồ án cực phức tạp, tràn đầy hào quang, tản ra trận pháp khí tức nhàn nhạt.

Phía ngoài vây quanh một loạt bình đài cao cỡ nửa người, cũng là từ thanh ngọc chế thành, bề mặt sáng bóng trơn trượt đến cực điểm, phía trên đặt nhiều loại bình ngọc.

Triệu Tịch Nguyệt đoán được, bên trong những bình ngọc này đều là vật liệu cần lôi uy uẩn dưỡng, cách đoạn thời gian, sẽ đưa đến Thích Việt Phong, được làm thành các loại đan dược.

Nếu như là bình thường nàng hẳn là sẽ giống Tỉnh Cửu đồng dạng đi xem một chút nhãn hiệu trên những cái bình ngọc kia, nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của nàng đặt ở trong lồng ngực của mình.

Dùng nàng câu nói đối với Tỉnh Cửu đã từng nói mà nói, nàng rất hung ác, mà ai cũng biết lá gan của nàng rất lớn, nhưng lúc này nàng rất bất an.

Mèo trắng được nàng ôm vào trong ngực không hề động, nàng lại cảm giác giống như ôm một tòa núi lớn, lại giống ôm một đoàn khói nhẹ.

Hình dung chuẩn xác hơn hẳn là ——tựa như nàng ôm bài vị của Thanh Sơn tổ sư.

Hai cánh tay của nàng đã sớm cứng ngắc, bước chân rất trầm trọng, nhìn Tỉnh Cửu hỏi: "Chúng ta tới nơi này làm gì?"

Bạch Quỷ mở to mắt nhìn nàng một cái, nghĩ thầm Thanh Sơn thật sự là đời sau kém hơn đời trước, nhìn là đoán được rồi, làm sao ngu ngốc đến mức này chứ?

"Đã muốn đem nó ôm đi, đương nhiên cũng đem lôi hồn mộc mang đi."

Tỉnh Cửu nói xong câu đó, hướng giữa nền đá đi đến.

Trận pháp sinh ra cảm ứng, tự hành bắt đầu chuyển động, mặt đất có chút nứt ra, dâng lên một phương bệ đá.

Trên bệ đá đặt mấy cái đĩa sứ, bên trong đĩa sứ là vài đoạn cháy đen, từ hoa văn mơ hồ có thể nhìn thấy có thể đánh giá ra hẳn là khối gỗ.

Đây chính là Thanh Sơn trọng bảo lôi hồn mộc.

Lôi hồn mộc là cổ thụ tâm chìm ở sâu trong đại tuyền qua, bị nước biển ngâm vô số năm, lại bị đại tuyền qua uy áp cọ rửa vô số năm, sau đó được Thông Thiên cảnh cường giả của Thanh Sơn Tông thu hồi, tại đỉnh Bích Hồ Phong tiếp nhận lôi điện chi uy, năm trăm năm mới có thể chân chính thành thục, biến thành lôi hồn mộc trong truyền thuyết.

Thanh Sơn Tông khai phái vạn năm, số lượng lôi hồn mộc cũng vô cùng có hạn, tản mạn khắp nơi, trước đây ít năm lại bị lấy đi hai cây, hiện tại chỉ còn lại có sáu đoạn, trong đó một đoạn còn chưa thành thục, cần tiếp tục lưu lại nơi này tiếp nhận sét đánh.

Tỉnh Cửu đem năm đoạn lôi hồn mộc cất kỹ, quay đầu nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt, phát hiện tư thế nàng ôm mèo rất cứng ngắc, bộ dáng như lâm đại địch, không khỏi nở nụ cười, nói: "Buông lỏng một chút, ngươi có thể vuốt ve nó, nó thích như vậy."

Triệu Tịch Nguyệt có chút khẩn trương nói: "Ta chưa từng nuôi mèo, không biết vuốt ve."

Tỉnh Cửu nói: "Tựa như ta vuốt đầu của ngươi vậy."

Triệu Tịch Nguyệt giật mình, hồi tưởng đến cảm giác ngày thường, cẩn thận từng li từng tí đưa tay phóng tới trên người Bạch Quỷ, sau đó bắt đầu vuốt ve.

Theo động tác của nàng, Bạch Quỷ dần dần nheo lại con ngươi, phát ra tiếng rên trầm thấp.

Triệu Tịch Nguyệt có chút bất an, dùng ánh mắt hỏi thăm Tỉnh Cửu đây có phải là điềm báo tức giận hay không.

Tỉnh Cửu nói: "Nó rất dễ chịu."

......

......

Thành Do Thiên thu được đệ tử hồi báo, biết Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đã ngự kiếm rời đi, hỏi: "Bọn hắn đã làm những gì?"

Đệ tử xấu hổ nói: "Không đi cùng, không biết bọn hắn về sau đi nơi nào."

Thành Do Thiên nhíu mày nói: "Giữa đỉnh núi có gì biến động không?"

Đệ tử lắc đầu nói: "Cũng không."

Thành Do Thiên rất kỳ quái, nghĩ thầm một cái mới từ cánh đồng tuyết trở về, một cái vừa mới phá cảnh nhập Du Dã, thời điểm này lại đi vào Bích Hồ Phong, đây là muốn làm gì?

Xem như cảm thấy nơi đây non sông tươi đẹp, phong cảnh cực giai, cần gì phải vội vã như thế?

Hắn nghĩ mãi mà không rõ, lại cảm giác buồn vô cớ, cảm thấy giống như bỏ qua điều gì.

......

......

Phất Tư Kiếm rơi vào đỉnh núi, phai nhạt hoàng hôn.

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc nhìn con mèo trắng trong ngực Triệu Tịch Nguyệt, có chút giật mình, nghĩ thầm hai vị sư trưởng từ nơi nào kiếm sủng vật tới?

Bên trong Thanh Sơn quần phong có vô số chim quý thú lạ, cũng rất ít có thể nhìn thấy loại sủng vật phổ biến thế gian như mèo chó.

Nguyên Khúc tò mò đi tới, nhìn mèo trắng nhắm mắt lại, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, đưa tay muốn vuốt ve.

Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.

Nguyên Khúc cảm thấy mu bàn tay phảng phất bị kim đâm, tranh thủ thời gian thu hồi lại, không dám tiến lên.

Cố Thanh phát hiện vấn đề, bởi vì tư thế Triệu Tịch Nguyệt ôm mèo rất cứng ngắc, thần sắc có chút khẩn trương, như lâm đại địch.

Nếu là mèo phổ thông, làm sao lại để nàng toát ra thần thái như thế?

Triệu Tịch Nguyệt ôm mèo đi vào động phủ.

Cố Thanh bất an hỏi: "Sư phụ, đây là?"

Tỉnh Cửu nói: "Chớ nói ra ngoài."

Nguyên Khúc thế mới biết lai lịch mèo trắng có vấn đề, tranh thủ thời gian nghiêm túc vâng lời.

Tỉnh Cửu lúc này mới nói ra thân phận chân thực của mèo trắng.

Cố Thanh chấn kinh hoàn toàn nói không ra lời, Nguyên Khúc càng dùng tay che miệng của mình thật chặt, mới không có hét lên kinh ngạc.

Hai vị sư trưởng lại đem trấn thủ đại nhân ôm về!

Nếu để sư trưởng Thanh Sơn chư phong biết được việc này, không biết sẽ tạo thành hỗn loạn ra sao.

Cố Thanh bỗng nhiên nghĩ đến một việc, thần sắc khẽ biến, tranh thủ thời gian chạy tới trong động phủ.

Nguyên Khúc cũng nghĩ ra, kêu một tiếng vọt tới.

......

......

Sâu trong động phủ chưa từng xuất hiện hình ảnh máu tanh mà bọn hắn lo lắng.

Nhưng hình ảnh bây giờ cũng có chút quỷ dị.

Triệu Tịch Nguyệt đứng bên cạnh giường, con mắt mở thật to.

Mèo trắng ghé vào trên giường, nhắm mắt lại, ngủ rất say.

Con tuyết giáp trùng gọi là"Hàn thiền" kia chẳng biết tại sao ghé vào đỉnh đầu của nó, run lẩy bẩy, hoảng sợ đến sắp chết.

Hàn Thiền căn bản không dám nắm lấy lông mèo, cứng ngắc đến cực điểm, một lát sau như tảng đá tuột xuống.

Mèo trắng duỗi ra móng vuốt lông xù đem nó bắt lấy, thả lại lên trên đầu, ngay cả con mắt đều không mở ra.

Đây là ý gì? Nó chuẩn bị đem Tuyết Quốc tiểu quái vật coi như nơ bướm ư?

......

......

"Trấn thủ đại nhân ngủ giường hàn ngọc có lo lạnh hay không?"

"Lạnh hẳn là không sao, mấu chốt là có chút cứng rắn."

"Đúng vậy a, chúng ta có phải nên làm cái đệm không?"

"Mấu chốt là trấn thủ đại nhân ăn cái gì?"

Nguyên Khúc y nguyên ở trong khiếp sợ, thanh âm có chút run rẩy, ngay cả Cố Thanh đều có chút tinh thần hoảng hốt.

Bọn hắn đương nhiên nghe nói tới Thanh sơn trấn thủ, nhưng chưa từng nghĩ tới có thể tận mắt thấy thần thú trấn sơn trong truyền thuyết, mà sau này tựa hồ...... Sẽ cùng một chỗ sinh hoạt?

Chớ đừng nói chi là, trong truyền thuyết thần bí nhất đáng sợ nhất chính là Bạch Quỷ, lại là một con mèo.

Việc này hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.

Cố Thanh không dám chắc hỏi: "Sư phụ, không có tính sai sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Không sai, các ngươi có thể gọi hắn là Lưu A Đại."

Cố Thanh cùng Nguyên Khúc liếc nhau, nghĩ thầm chúng ta cũng không dám xưng hô trấn thủ đại nhân như thế.

Mặt khác, cái tên nông thôn như Lưu A Đại là từ đâu tới?

"Bạch Quỷ đại nhân không phải quỷ, lại là mèo, vậy Âm Phượng đại nhân chẳng lẽ cũng không phải phượng hoàng?"

Nguyên Khúc trong vô thức hỏi.

Tỉnh Cửu nói: "Là gà."

Nghe danh tự này, Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới khối trúc bài màu xanh kia, thần sắc khẽ biến, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi gọi nó là Yêu Kê ư?"

Nguyên Khúc khó có thể tin, thời gian rất lâu nói không ra lời.

Cố Thanh hỏi: "Nguyên Quy đại nhân chẳng lẽ cũng có bản thể khác?"

Tỉnh Cửu nói: "Ờ, nó cũng thực chỉ là lão ô quy."
Bình Luận (0)
Comment