Sống hối hả ngược xuôi gần nửa đời, tôi nhìn lại số gia sản đã dành dụm được, quyết định giữ nguyên hiện trạng và vứt chí tiến thủ đi.
Nếu trước đây tôi là một kẻ chỉ biết bạt mạng vươn lên, vậy sau này tôi sẽ là một kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Xét về xuất thân, tôi cũng tầm cỡ con ông cháu cha đấy, mỗi tội trông thì ghê chứ thực tế chẳng phải cục cứt chó gì.
Suy cho cùng thằng con hoang được bế về như tôi ấy mà, ông già tôi không thiếu. Ông ấy có trông được vật trong quần đâu, con riêng cả trai lẫn gái rơi vãi một đống.
Còn về phần mẹ tôi, sau khi đổi tôi lấy một số tiền lớn, bà cao chạy xa bay luôn rồi.
Sở dĩ tôi có thể ở lại nhà họ Trần là vì cha tôi rất mê tín, vị thầy bói mà cha tôi thờ phụng xem tử vi của tôi, nói rằng tôi sẽ giúp ích cho sự nghiệp ông bô nhà tôi nên tự dưng ông ấy cũng tốt bụng hẳn ra, giữ tôi lại trong nhà.
Không có tình tiết mẹ kế ngược đãi con riêng gì cả, người mẹ kế trên danh nghĩa của tôi coi tôi như không tồn tại, bà ấy còn chằng thèm sợ tôi đe dọa đến lợi ích của con ruột Trần Huy nhà bà ấy cơ.
Từ khi bà ấy biết cha tôi muốn giữ tôi lại, bà đã làm ầm lên đòi ông ký thỏa thuận rằng tất cả tài sản thừa kế chỉ được để lại cho Trần Huy rồi.
Còn về Trần Huy, vì thân phận của tôi như thế, anh ta coi thường “anh em như thể tay chân”, bình thường cũng coi tôi như không khí giống mẹ anh ta.
Trong gia đình không thuộc về mình này, tôi muốn thăng tiến thì chỉ có thể dựa vào cha tôi, nên từ nhỏ tôi đã gồng mình lấy lòng ông, ông ấy mà vui là rộng lượng cho tôi nhiều tiền bạc lợi ích lắm.
Tôi vui vẻ đón nhận rồi lại càng khéo nịnh ông hơn. Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, cha tôi đồng ý sẽ giao lại một công ty dưới quyền mình cho tôi quản lý khi nào tôi tốt nghiệp đại học.
Những tưởng tháng ngày la liếm bao năm của tôi cuối cùng cũng được đền đáp, nào ngờ công ty mà cha tôi cho không phải là công ty ông ấy đã hứa, mà là một công ty khác đang trên bờ vực phá sản, đã thế còn tặng kèm một tệp văn kiện pháp lý nữa chứ.
Sau chừng ấy năm, mẹ kế tôi lại đi thêm được một nước cờ lớn. Dưới sự chỉ dẫn của bà, cha tôi không chỉ phá vỡ lời hứa ban đầu mà còn chính thức cắt đứt quan hệ cha con với tôi.
Cứ thế, tôi rời khỏi nhà họ Trần với một công ty tồi tàn và và năm triệu tệ – cái mà cha tôi gọi là tiền bồi thường.
Người bình thường cầm năm triệu chắc phải vui đến mất ăn mất ngủ rồi đấy, nhưng tôi nhìn năm triệu tệ chỉ thấy tức giận và buồn tủi.
Tôi đã dẫm nát bét lòng tự trọng của mình để đón ý nói hùa cho người khác, tôi đã bị sỉ nhục trong căn nhà ấy đằng đẵng bao nhiêu năm, để rồi cuối cùng tôi vẫn không nhận được sự công nhận và tôn trọng nào cả.
“Thôi thôi Trần Lâm ơi, do mày tham lam quá đấy, chính mày tiếc rẻ vinh hoa phú quý, chính mày ham tiền tài quyền lực chứ ai, thứ mày phải chịu là hậu quả mày tự chọn, giờ mày còn trách ai…” Giọng nói trong đầu nói với tôi như thế.
Cơn phẫn nộ tan biến dần theo thời gian, cuối cùng chỉ còn lại sự mỏi mệt.
Nhưng mỏi mệt thì biết làm sao đây, tôi vẫn phải cố gắng thôi, cố gắng có được đống tiền tài mình ưa thích, cố gắng có được cuộc sống mình hằng mơ, cố gắng xây dựng một bến đỗ cho mình.
Tôi phải cho mình một chỗ đứng trên thế giới này, tôi phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho bản thân.
Vì vậy, trong mười năm tiếp theo, tôi đã làm việc bạt mạng, cố gắng để với tới những thứ người khác cho rằng tôi không thể với tới, tranh giành những thứ người khác cho rằng tôi không thể có được.
Quá trình này rất khó khăn, nhưng tôi thành công rồi.
Đứa con hoang từng bị coi thường và đuổi khỏi nhà họ Trần đã không còn nữa, giờ người sống trên đời này là người mà tất cả phải kính trọng gọi hai tiếng “sếp Trần”.
Công ty nhỏ đổ nát năm đó cha tôi bố thí cho tôi, bây giờ đã tăng tốc trở thành một trong những công ty hàng đầu ngành công nghiệp nội địa, đồng thời là Bát Tụ Bảo của tôi. Không những thế, tôi còn không ngừng đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình, dần dần gây dựng một miền đất mới trong ngành giải trí.
Nỗ lực của tôi cuối cùng cũng được đền đáp, của cải tôi dành dụm đủ để tôi ăn mặc mấy đời, mọi thứ tôi muốn tôi đều có thể có được, cứ việc cái giá phải trả là giấc ngủ trung bình ba đến bốn tiếng mỗi ngày trong suốt mười năm, bệnh suy nhược thần kinh, bệnh dạ dày kinh niên…
Một buổi sáng nọ sau khi rửa mặt, tôi bàng hoàng phát hiện sợi tóc bạc điểm bên thái dương, mười năm trôi qua chỉ trong chớp mắt…
Cậu thiếu niên ngày xưa nhòe dần theo dòng thời gian, nay tôi đã là một ông chú qua tuổi ba mươi, nhưng tôi… dường như chưa bao giờ thực sự tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống.
Mỗi ngày tôi phải chiến đấu trên chiến trường không khói súng, mỗi ngày tôi phải tiếp xúc với những người đeo mặt nạ khác nhau, thời gian của tôi cứ dần trôi qua như thế.
Hóa ra trong chớp mắt, tôi đã bắt đầu già rồi.
Hay là… buông đi thôi… Tôi đã có đủ danh tiếng và tiền bạc rồi mà, tại sao tôi phải tiếp tục tiêu tốn thời gian vào nó nữa?
Tôi phải để bản thân sống một cuộc sống tốt đẹp trước khi quá già chứ, tôi phải tự thưởng cho bản thân chứ.
Vậy nên sáng hôm sau, tôi quyết định sau này sẽ không làm việc vất vả nữa, tôi sẽ dần dần trút bỏ gánh nặng, tôi sẽ chỉ tập trung vào việc lớn của công ty, giao hết những việc nhỏ cho cấp dưới giải quyết.
Cuộc đời của tôi cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa, tôi cuối cùng cũng được ngủ đẫy giấc và có thời gian rảnh để làm những gì mình thích rồi.
Sau nhiều năm gian khổ, cuối cùng, những khó khăn cũng đã kết thúc.