Hôm nay có buổi nhậu mà tôi nhất định phải tham dự: một bộ phim tôi đầu tư sắp chính thức bấm máy, đạo diễn cứ mời tôi đến bằng được.
Đầu buổi, đạo diễn giới thiệu các diễn viên của bộ phim này cho tôi. Thứ nhất là tôi đã làm việc với đạo diễn này nhiều lần rồi, thứ hai là tôi chẳng hiểu mấy về việc tuyển diễn viên, nên phần diễn viên tham gia tôi để anh ta tự quyết hết.
Trai xinh gái đẹp lần lượt đứng lên tươi cười chào tôi theo lời giới thiệu của đạo diễn, tôi cũng tươi cười gật đầu xem như đáp lại.
Khi đạo diễn giới thiệu đến một nam diễn viên, tôi nhìn em ấy đứng dậy mà trái tim tôi trật nhịp. Chỉ đơn giản là vì tôi thích đường nét ương ngạnh của em, em khiến tôi nhớ đến tôi năm xưa, chưa kể dáng dấp em thực sự rất xuất sắc, nên tôi lỡ nhìn em hơi lâu.
Đạo diễn giới thiệu mọi người xong là lúc buổi nhậu chính thức bắt đầu, nhờ có người khéo léo pha trò, bầu không khí căng thẳng và gò bó mới được xoa dịu, căn phòng dần trở nên sôi nổi hẳn.
Có vẻ đạo diễn đã dặn trước cả rồi nên không ai đến mời rượu tôi, tôi cũng mừng vì họ tự chơi với nhau chứ không đến làm phiền.
Tôi ăn mấy miếng cho có, trò chuyện với đạo diễn đôi câu liên quan đến bộ phim, ngại phòng ồn quá nên tôi cũng khách sáo mấy câu rồi định bụng về ngay, đạo diễn đứng dậy đòi tiễn nhưng tôi cười từ chối.
Tôi rời khỏi phòng, tiếng ồn cũng nhỏ dần theo cánh cửa đóng. Tôi đứng tại chỗ châm điếu thuốc, rít một hơi, chưa kịp nhả khói cửa lại lần nữa mở rộng, một người khác bước ra.
Ồ, là em diễn viên tôi thấy khá vừa mắt, tên là gì ấy nhỉ… Hình như là Cao Lãng.
Tôi vừa nhả khói vừa đi dọc hành lang về phía thang máy, đồng thời Cao Lãng cũng thong thả đi theo tôi, duy trì khoảng cách vừa đủ.
Ban đầu tôi tưởng em ấy muốn đi vệ sinh, nhưng qua phòng vệ sinh rồi mà em vẫn theo tôi, tôi đành dừng bước, quay đầu nhìn em.
Em thấy tôi xoay người mà chẳng có vẻ gì là bối rối, còn nở nụ cười rõ tươi, “Sếp Trần nghĩ sao về em ạ?”
“Rất đẹp trai.” Tôi thản nhiên rít thêm một hơi thuốc lá dưới ánh mắt chăm chú của em, nói thật tôi không biết liệu có phải em đang ám chỉ tôi điều gì hay không, tôi sợ mình lầm tưởng, nhưng câu tiếp theo của Cao Lãng cho tôi biết rằng tôi hoàn toàn không sai.
“Em đi theo sếp Trần được không ạ?”
…Tôi già quá rồi chăng? Trẻ con thời nay luôn vào thẳng vấn đề như thế à? Cậu nhóc này trông có vẻ là thanh niên chính trực đấy, sao có thể nói những lời như thế với tôi mà chẳng buồn thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười được nhỉ?
Tôi cau mày hút thuốc, đầu óc ngổn ngang suy nghĩ, lát sau mới tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ạ.”
Hai mươi? Năm hai mươi tuổi tôi đang làm gì nhỉ? À, tôi đang bận bợ đít cha tôi đấy mà.
Thấy tôi im lặng, Cao Lãng lại nói thêm: “Em ngoan lắm ạ.” Em nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp mở to, tôi nhìn dáng vẻ gồng mình giả vờ hoạt bát và ngây thơ của em mà bật cười.
Có lẽ người khác không nhìn ra dã tâm và lòng tham trong đôi mắt em, nhưng tôi thì có, bởi đôi mắt tôi cũng từng như thế.
Em thu răng sắc và móng nhọn để giả vờ làm một chú chó nhà, nhưng về mặt bản chất em là một con sói con, hơn nữa… đoán chừng còn là loài sói không thể thuần phục.
Nhưng nói thật, tôi hơi động lòng, dù sao thì em cũng rất hợp ý tôi.
Trước đây không phải không có ai muốn cặp với tôi, nhưng lúc đó tôi tập trung vào sự nghiệp quá nên không để tâm đến.
Nhưng hiện giờ ấy mà…
Tôi dập điếu thuốc cháy gần hết vào thùng rác bên cạnh, cười khẽ hỏi: “Em có biết công ty tôi ở đâu không?” Em gật đầu khi nghe tôi nói, hi vọng trong đôi mắt sắp tắt vì sự im lặng của tôi nay lại bùng lên.
“Đến gặp tôi khi nào em rảnh nhé, lúc ấy chúng ta sẽ bàn chuyện này sau.” Tôi nhìn vào mắt em thầm nghĩ, em diễn tốt thật đấy.
Cao Lãng đứng cách tôi không xa, cùng đợi mãi đến khi thang máy đến. Cửa thang máy dần khép lại, vẻ ngoan ngoãn của Cao Lãng cũng dần mất theo.
Thang máy chậm rãi đi xuống, tôi không khỏi bật cười khi nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Thì ra đây là niềm vui của kẻ có tiền sao?
Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho luật sư, nhờ cậu ta soạn thảo một bản hợp đồng, nghe xong yêu cầu của tôi, tiếng cười khẽ truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Sao nào? Ông cười gì?” Tôi và luật sư biết nhau từ những ngày đầu khởi nghiệp, thoáng cái chúng tôi đã trở thành bạn thân được mười năm.
“Bây giờ ông cũng chơi cái trò nuôi trai này cơ đấy? Cậu ta mới tí tuổi đầu, ông không thấy có lỗi à?”
Lắc ly rượu trên tay, tôi nhíu mày, “Tôi có lỗi gì cơ? Em ấy chủ động tìm tôi đấy nhé, chưa kể em ấy muốn lợi dụng tôi để thăng tiến mà, em bán tôi sắc đẹp, tôi cho em tài nguyên, chúng tôi thuận mua vừa bán, cả hai cùng vui.”
Luật sư cười hàn huyên với tôi thêm vài câu rồi cúp máy, tôi uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly mới đứng dậy về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Em ấy không phải người lương thiện, trùng hợp quá, tôi cũng không.
Chúng tôi đều là nô lệ của dục vọng cả thôi.