Tôi tới tìm vị đạo diễn Cao Lãng từng đề cập để hàn huyên. Ban đầu chú ấy biết tôi muốn đầu tư vào bộ phim thì vui lắm, nhưng khi tôi nhắc đến việc muốn sắp xếp cho Cao Lãng thử vai, chú ấy lập tức khịt mũi trừng mắt với tôi được ngay, tôi nài chú cả buổi, còn hứa hẹn thêm chút tiền cho chú, chú mới miễn cưỡng đồng ý.
“Chú nói trước với mày! Thằng nhóc kia có thể ở lại hay không là hoàn toàn dựa vào diễn xuất của cậu ta đấy nhé, nếu cậu ta là bình hoa di động thì đừng trách chú ác!”
“Ấy ấy, cháu biết tính cách của đạo diễn Lý rồi mà, chú có thể nhận lời cho em ấy thử vai là cháu đã rất vui rồi ạ.”
Buổi tối, trong lúc gọi video với Cao Lãng, tôi nói cho em tin tức này, nụ cười ngay lập tức hiện trên khuôn mặt em, một nụ cười vui vẻ thực sự, tôi hơi sửng sốt, tựa như bất chợt bắt gặp cầu vồng ẩn sau những đám mây đen, tôi chìm đắm trong nụ cười chân thành hiếm hoi ấy.
Giữa rất nhiều nhân vật trong phim, cuối cùng Cao Lãng lựa chọn một nhân vật nam thứ, tôi đã đọc qua bản giới thiệu tóm tắt nhân vật này rồi, nói thật tôi cảm thấy nhân vật này hơi khó diễn, nhưng em ấy đã chọn tôi cũng không định nói gì thêm.
Ngày thử vai tôi đi cùng em, chỉ có điều em thì đi theo các diễn viên khác tới khu vực chờ bên ngoài, đợi được gọi vào độc diễn, còn tôi ngồi trong phòng phỏng vấn cùng đạo diễn.
Diễn viên lần lượt đến rồi đi, tôi được xem đủ loại diễn giải khác nhau. Chỉ một phân đoạn nhỏ mà họ diễn được theo rất nhiều cách, chậc chậc chậc, nhìn họ rõ ràng giây trước vừa rơi lệ giây sau đã ngoan ngoãn cúi đầu chào đạo diễn, tôi cảm thấy diễn viên đúng là những người tâm thần phân liệt.
Đợi hồi lâu mới đến lượt Cao Lãng, tôi mỉm cười với em rồi liếc sang đạo diễn Lý, đạo diễn Lý hừ lạnh, không thèm để ý đến tôi. Buổi thử vai bắt đầu, Cao Lãng tiến vào trạng thái biểu diễn.
Xuất sắc.
Sau khi xem màn trình diễn của em, tôi thực sự không thể tìm được bất kỳ từ nào khác để mô tả ngoại trừ “xuất sắc”.
Em diễn quá tốt, sự tàn nhẫn khi nhìn chằm chằm vào ống kính ở cảnh cuối làm trái tim tôi rung động, sau đó, một cách đáng xấu hổ, tôi cương cứng.
Tôi thay đổi tư thế ngồi, cười nghiêng đầu nhìn đạo diễn Lý, đạo diễn Lý ngoài mặt vẫn lạnh lùng, trên thực tế lại viết số điểm rất cao xuống danh sách trong tay, tôi biết chắc Cao Lãng sẽ nhận được vai diễn này, nụ cười trên khuôn mặt càng lớn hơn.
Sau khi Cao Lãng rời khỏi, tôi cũng định bụng đi cùng, nhưng đạo diễn Lý lườm bằng ánh mắt sắc như dao, “Không định xem tiếp luôn à? Chú nói cho mày biết, lỡ mà đằng sau có diễn viên giỏi hơn, chú không dùng em bồ yêu của mày đâu đấy.”
Tôi không còn cách nào khác, đành ngồi về chỗ của mình, lấy điện thoại ra tính nhắn tin cho Cao Lãng thì em đã gửi tin nhắn cho tôi trước:
“Em chờ ở ngoài nhé anh?”
“Em chờ tôi trong xe em đi, tôi phải xem tất cả mọi người thử vai xong mới đi được.”
“Vâng anh ơi.”
Sau khi toàn bộ diễn viên đã thử vai, tôi mới được thở phào nhẹ nhõm, biết sao đây, Cao Lãng nhà tôi xuất sắc vậy đấy, diễn tốt nhất trong tất cả diễn viên luôn.
“Giờ đạo diễn Lý không chê trách được gì nữa đâu đúng không ạ?”
“Hừ! Nếu sau này cậu ta không thể hiện tốt trên phim trường chú vẫn có thể đổi cậu ta như thường.”
“Ấy ấy, sao vậy được, làm gì có ai vào đoàn phim của chú mà không diễn hết toàn sức toàn lực mình đâu chứ.”
“Nhóc con mày đừng ba hoa với chú nữa.”
Sau khi chào tạm biệt đạo diễn Lý, tôi tươi cười ra khỏi phòng thử vai, đi được vài bước thì trông thấy phía sảnh khác cách đây không xa cũng chật kín người, “Những người đó cũng đến thử vai à?” Tôi hỏi nhân viên theo tiễn tôi.
“Vâng ạ, người bên ấy đang tranh cử vai nam chính.” Tôi nghe xong thản nhiên gật đầu, khi bắt gặp Giang Giai, ánh mắt tôi dừng trên người cậu ấy thêm vài giây.
Đôi mắt đang đọc kịch bản của cậu ấy đột nhiên nhìn thẳng về phía tôi, tôi cũng nhìn thẳng đôi mắt hếch lên của cậu ấy, đầu lưỡi chống đẩy khoang miệng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi mỉm cười chào cậu ấy.
Không quan tâm đến biểu hiện tiếp theo của Giang Giai, tôi thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía nhà để xe.
Nhân viên đưa tôi đến lối vào ga ra dưới tầng hầm rồi rời đi, tôi âm thầm bước đến chiếc xe đỗ tại góc khuất của Cao Lãng.
Sau khi lên xe, tôi gật đầu với người đại diện đang ngồi trên ghế lái, sau đó mỉm cười kéo tay Cao Lãng, “Ổn cả rồi.” Em cũng cười, hôn lên bàn tay tôi đang đan tay em.
“Sếp Trần, chúng ta đi đâu tiếp theo đây ạ?” Người đại diện hỏi.
Tôi suy ngẫm nhìn Cao Lãng, “Đến nhà em được không?”
Em đồng ý.
Bước vào nhà Cao Lãng, tôi tò mò đi loanh quanh, tuy căn hộ này do tôi mua cho em nhưng tôi chưa một lần thực sự đến xem, mọi việc đều do thư ký của tôi lo liệu.
Nhìn là có thể nhận ra Cao Lãng không dành nhiều thời gian ở đây, dẫu sao từ khi em đi theo tôi, hầu như em chỉ toàn ở khách sạn với tôi hoặc không thì cũng ở lại đoàn làm phim.
Khi tôi bước vào phòng ngủ của Cao Lãng, tôi ngồi ngay xuống giường, ngửa đầu mỉm cười gạ em, “Tôi muốn làm.”
Câu trả lời mà tôi nhận được là em thần tốc cởi sạch quần áo.
Tôi lôi kéo tay em, ngả người ra sau, em cũng theo động tác tôi, nằm đè lên.
Quần áo đã cởi trọn, giây phút em tiến vào, tôi ngậm lấy vành tai em, mỗi lần em đâm sâu tôi rên rỉ lại càng ngọt.
Ánh nắng ngoài cửa sổ lặng lẽ quan sát căn phòng đầy phóng đãng.