Chương 1002: Tảng đá không hoàn chỉnh (1)
- Chữ triện cổ xưa.
Sau đó Phương Nguyên ngây ra một thoáng, có thể nhận ra được, đây là một loại văn tự vô cùng cổ xưa.
Hơn nữa loại văn tự này hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
- Không sai, là chữ triện cổ xưa, cũng chính là tiên văn trong truyền thuyết.
Thanh Dương tông chủ thở dài một tiếng, nói:
- Trải qua vô số năm, văn tự bên trên sớm đã được các tiền bối tham ngộ ra đại bộ phận, đều ghi lại trên thẻ tre bên cạnh, nếu ngươi xem, chắc hẳn cũng sẽ biết được!
Phương Nguyên theo lời cầm lấy thẻ tre bên cạnh, mở ra xem, liền thấy bên trên viết mấy hàng chữ:
- Đạo trời, tổn hại có thừa mà không tu bổ được, đạo của người thì không phải vậy, không hao tổn mà lại dư thừa, ai có thể lấy cái thừa dâng cho thiên hạ, chính là đạo giả...
Xem một lúc, sắc mặt hắn dần dần trở nên ngưng trọng:
- Đây là nội dung nửa đoạn sau của chương thứ bảy mươi bảy trong Đạo Nguyên Chân Giải.
Thanh Dương tông chủ gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Cố Tùng thái sư thúc trước khi chết một mực mang theo tảng đá này ở bên cạnh, hắn muốn mượn nó để phá giải bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng chỉ tiếc, hắn vẫn thất bại!
Một tảng đá vừa sứt mẻ vừa bình thường như vậy, lại chính là bí mật khiến Thanh Dương Tông từng rất cường đại?
Trong lòng Phương Nguyên ít nhiều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Kỳ thật hắn lúc trước cũng từng nghĩ, Thanh Dương Tông trước đây thân là đệ nhất đại tiên môn Vân Châu, bất kể là nội tình hay là truyền thừa, đều có một chút chênh lệch với Âm Sơn Tông, tuy trong đây khẳng định có nguyên nhân do nghênh chiến yêu ma mà bị hao tổn từ ngàn năm trước, nhưng nguyên nhân này lại không thể hoàn toàn giải thích vấn đề khác, dù sao, trải qua chiến dịch đó, Thanh Dương Tông bị đoạn tuyệt không ít truyền thừa, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết được xưng là mạnh nhất vẫn còn lưu truyền, nhưng sau khi mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại cảm thấy pháp này không thể giải thích được tất cả vấn đề.
Nếu hắn không tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, không có Thiên Diễn Thuật, hoặc là về sau không du lịch mấy năm ở bên ngoài, chỉ từng bước mà đi trong tiên môn, hắn chắc đã kết thành nửa bước Thiên Đạo Trúc Cơ, hoặc là Ngũ Hành Trúc Cơ, sau đó lúc kết đan, thành tựu cao nhất là Kim Đan, cứ như vậy mất mấy chục năm, hoặc là hơn trăm năm, có lẽ có thể trở thành đại tu Kim Đan ít có địch thủ một phương.
Như vậy cũng không tồi, nhưng dường như vẫn chưa đủ để khiến Thanh Dương Tông ngồi vững trên vị trí đệ nhất tiên môn Vân Châu.
Cho nên lúc trước, hắn liền nghĩ, Thanh Dương Tông có lẽ có truyền thừa khác.
Có điều đám người tông chủ không nói, hắn cũng không hỏi, chỉ cho rằng truyền thừa đó đã đoạn tuyệt.
Không ngờ, đám người tông chủ vào lúc mình mất mát nhất, bỗng nhiên cho hắn một đáp án!
- Tông chủ, ta muốn nghiên cứu kỹ tảng đá này!
Phương Nguyên cân nhắc một hồi, quay đầu nói với tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang gật đầu, nói:
- Ta dẫn ngươi tới đây cũng là muốn để ngươi nghiên cứu cho kỹ, trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại đây đi, ta và Tần trưởng lão, Vân trưởng lão, Thái Thạch trưởng lão sẽ thay phiên thủ quan cho ngươi, ngươi không cần lo chuyện khác, nơi này cũng có rất nhiều bút ký về nghiên cứu tảng đá này và Đạo Nguyên Chân Giải mà Cố Tùng thái sư thúc lưu lại, vừa hay có thể giúp ngươi tham ngộ, nghe nói phía tây có Hắc Ám Chi Chủ xuất thế, ngộ ra bí mật của Đạo Nguyên Chân Giải, có thể thấy được Đạo Nguyên Chân Giải thực sự có thật, cái mà Cố Tùng thái sư thúc có được là giả...
Vừa nói vừa đi ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện, quay đầu dặn dò:
- Đừng gõ ra xem nhé!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, gật đầu nói:
- Ta biết mà!
Tông chủ đi ra, để lại một mình Phương Nguyên trong động phủ yên tĩnh.
Phương Nguyên thở hắt ra một hơn, trầm tĩnh một phen, sau đó bắt đầu quan sát kỹ tảng đá này, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, trong lòng loáng thoáng có một suy đoán, thứ tương tự với tảng đá này hắn quả thật đã từng thấy rồi.
Lúc trước ở trong Thông Thiên Bí Cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, hắn đi theo Bạch Miêu tiến vào một không gian kỳ dị, ở đó phát hiện một khối Tội Nhân Bi, bên trên cũng viết chữ triện cổ tương tự, chỉ là đối với những chữ triện cổ này, hắn không nhận ra được đầy đủ, chỉ nhận được vài chữ, về sau hắn đều ghi nhớ lại nội dung trên bia đá, cũng từng đi tìm một số điển tịch để đối chiếu, nhưng đáng tiếc là, chữ triện thực sự quá cổ xưa, cổ xưa tới mức nền văn minh đó đã bị người ta quên đi rồi, càng đừng nói tới còn có người đọc được những chữ này.
Hắn lật xem điển tịch một lượt, cũng nhiều nhất chỉ có thể phát hiện một số tiền bối lão tu có sở trường nghiên cứu, có thể phá giải ra mấy chữ ít ỏi, cũng chính là một số chữ đơn giản mà hắn từng thấy, căn bản không có trợ giúp gì nhiều cho việc phá giải nội dung trên bia đá.
- Nếu đúng là giống với Tội Nhân Bi đó, bên trên sao có thể ẩn chứa thần thông gì?
Phương Nguyên nhíu mày.
Ngay cả Tội Nhân Bi hoàn chỉnh hắn cũng thấy rồi, bên trên không có thần thông gì cả.
Cũng chỉ có Hắc Ám Ma Tức vô tận bị trấn áp phía dưới là tương đối đáng sợ!
Lật xem bút ký Cố Tùng thái sư thúc lúc trước lưu lại, phát hiện bên trên phần lớn là phiên dịch chữ triện cổ xưa trên tảng đá, thấy hắn khảo chứng kỹ càng, nghĩ chắc là chuẩn xác, chỉ có điều phần lớn lại là một số suy đoán lung tung, đại bộ phận đều nhằm vào Đạo Nguyên Chân Giải, nếu không phải Phương Nguyên tận mắt nhìn thấy, thực sự không biết lão nhân gia còn có nhiều ý tưởng lạ lùng như vậy.