Chương 1001: Trời hạ tàn phiến (2)
Thanh Dương tông chủ thở dài, nói:
- Ngươi đã lập hạ công lớn cho Thanh Dương, bí mật này, nên có một phần của ngươi!
Phương Nguyên nghe tông chủ nói năng thành khẩn, nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn trầm mặc một hồi, mới ngẩng đầu nói:
- Tông chủ suy xét kỹ chưa?
Trần Huyền Ngang cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu chưa suy xét kỹ, sao lại dẫn ngươi tới đây?
Phương Nguyên liền gật đầu.
Hắn thực sự cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, quả thật muốn xem bên trong động phủ này có gì.
Tông chủ thấy thế, thở dài một tiếng, đi lên trước.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đá rất cổ xưa, cắm vào trong một lỗ thủng không dễ phát giác ở bên trái động phủ, sau đó lại lấy ra hai chiếc khác, là hai chiếc lúc trước Tần trưởng lão và Thái Thạch trưởng lão đưa cho hắn, cũng cắm vào hai lỗ khác.
Một chiếc cuối cùng, lại là Vân trưởng lão lấy, cắm vào trong lỗ thủng cuối cùng.
Làm xong tất cả, tông chủ phân biệt vặn bốn chiếc chìa khóa, sau đó liền thấy trên cửa đá động phủ, xuất hiện một pháp trận khí cơ cổ xưa, sau đó hắn chậm rãi vận chuyển một thân pháp lực, bức ra một giọt tinh huyết, chậm rãi nhỏ vào trong pháp trận.
Lại qua hồi lâu, mới nghe trong pháp trận có tiếng cơ quan vận chuyển.
Cửa động phủ lặng lẽ mở ra.
Bên trong không có ánh sáng, tối om như miệng cự thú.
- Vào đi!
Tông chủ đi trước dẫn đường, dẫn Phương Nguyên vào, Vân trưởng lão thì trực tiếp ở lại gác cửa động.
Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của bọn họ, Phương Nguyên không khỏi có chút khẩn trương, ngưng thần quan sát chung quanh.
Lại thấy động phủ này không lớn, chỉ giống như động phủ tiên gia bình thường, trong có phòng đan, phòng sách, còn có một số giá sách, chỉ là sách bên trên đã được chuyển đi, chỉnh thể lộ ra vô cùng cổ xưa, tuy bên ngoài động phủ có cấm trận chống bụi, nhưng bên trong vẫn có một số nơi phủ đầy bụi, có thể thấy đã rất nhiều năm rồi không ai tiến vào.
Ở đây mình có thể nhìn thấy gì?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía tông chủ, trong lòng có chút nghi hoặc.
Mà tông chủ thì trầm mặc không nói gì, một đườngdẫn theo Phương Nguyên đi tới cuối động phủ, lại thấy trên giường ngọc huyền băng phủ đầy bụi bặm, đặt một tảng đá cũ nát, phạm vi chừng ba thước, bên trên chi chít vết rạn, mơ hồ thấy được một số chữ, vừa nhìn một cái liền cảm thấy là một tảng đá cực kỳ bình thường, giống như thuận tay dùng đá đen khắc thành, không có chỗ gì đặc thù.
- Đây là?
Phương Nguyên nhìn một lúc, không nhìn ra có gì đặc biệt, kinh ngạc quay sang Trần Huyền Ngang.
- Mỗi tiên môn truyền thừa lâu đời đều có bí mật riêng, Thanh Dương Tông chúng ta cũng không ngoại lệ!
Sắc mặt tông chủ Trần Huyền Ngang đầy ngưng trọng, nói khẽ:
- Theo tông chủ các đời của Thanh Dương Tông chúng ta truyền lại, tảng đá này là một tàn phiến đã tổn hại từ đại kiếp ba ngàn năm trước rơi xuống, vẫn được nắm trong tay Thanh Dương Tông, trên trình độ nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân Thanh Dương Tông trước giờ luôn có thể ngồi vững trên vị trị đệ nhất đại đạo thống Vân Châu.
Nói đến đây, thanh âm lại trở nên thâm trầm, ngưng trọng nói:
- Trước đây, từng có mấy vị tông chủ, hoặc là đại trưởng lão có được lĩnh ngộ nào đó trên tảng đá này, thực lực tăng mạnh, dựa vào một thân huyền pháp, có thể xưng bá một châu.
- Có được lĩnh ngộ?
Phương Nguyên nghe vậy khẽ nhíu mày:
- Vậy vì sao không lưu truyền xuống?
Trong lòng không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ trừ tứ đại huyền công và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, Thanh Dương Tông còn có truyền thừa khác?
- Không truyền được...
Tông chủ Thanh Dương Tông cười khổ nói:
- Có một vị tông chủ từng nói, bí mật bên trên tảng đá này không thể truyền thừa, chỉ có thể truyền tâm, bởi vậy, môn tuyệt học này chưa từng thấy ở văn tự, chỉ có thể do các tông chủ và đại trưởng lão tự mình cảm ngộ....
Phương Nguyên có chút tò mò:
- Vậy tông chủ ngươi...
Mặt tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang đỏ lên, nói:
- Vừa rồi nói từng có mấy vị tông chủ và có được lĩnh ngộ từ trên tảng đá này, đó cũng chỉ là biểu thị thôi, vẫn có rất nhiều người không ngộ được, lão phu chỉ là một trong số đó.
Nói đến đây, lại không nhịn được bổ sung một câu:
- Bọn Vân trưởng lão, Tần trưởng lão cũng đều thất bại!
- Ừ...
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì nữa, tông chủ lập tức thở phào.
Tông chủ Trần Huyền Ngang thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi từng nói ba tháng sau sẽ tới Côn Luân, nhưng chỉ tiếc, để tuyệt hậu hoạn vĩnh viễn cho tiên môn, ngươi lại mất đi tạo hóa rất lớn này, thân là tông chủ, ta rất đau lòng, lại không cam lòng, nhưng bất kể là như thế nào, Côn Luân Sơn đã không đi được, Thanh Dương Tông chúng ta luôn muốn trao cho ngươi tất cả, nghĩ tới hiện giờ, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và tứ đại huyền công, ngươi đã tu luyện rất có hỏa hậu, không thua gì mấy lão gia hỏa chúng ta, cái duy nhất có thể cho ngươi chính là tạo hóa này!
Phương Nguyên nghe ra ý muốn bồi thường trong lời nói của Trần Huyền Ngang, lại cười cười:
- Đó vốn là tự ta chọn mà!
Vừa nói vừa nhìn về phía tảng đá, nói:
- Có điều ta quả thật rất hiếu kỳ về tảng đá này...
Biết trong tảng đá này ẩn chứa bí mật như vậy, trong lòng hắn tất nhiên cũng không dám chậm trễ, từ từ ngồi xuống, quan sát tảng đá một lúc, càng nhìn càng hoài nghi, theo bản năng vươn tay ra, cầm nó vào tay, nhìn đi nhìn lại.
- Ái chà, cẩn thận đừng có đánh rơi...
Tông chủ Trần Huyền Ngang kinh hãi, theo bản năng chuyện vươn tay ra đỡ.
Phương Nguyên cười bất đắc dĩ:
- Đây có phải đồ sứ đâu, việc gì phải lo lắng thế?
Áng áng trong tay, cũng cảm thấy vào tay có chút trầm trọng, lành lạnh, nhưng rõ ràng không có cấm chế hoặc là bí mật khác, thế là liền có chút tò mò, lật nó lại, sau đó quan sát kỹ văn tự bên trên, càng nhìn càng hoài nghi.