Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1004 - Chương 1004: Vào Lang Gia Các (1)

Chương 1004: Vào Lang Gia Các (1)
Một người như vậy, nếu có thể tiếp tục đi nữa, tiền đồ sẽ rộng lớn tới mức nào?

Thế nhưng, Phương Nguyên vào thời điểm mấu chốt của tu hành, cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn ngàn năm khó gặp cứ như vậy không còn nữa.

Bởi vậy hắn không cam lòng, thậm chí còn không cam lòng hơn cả Phương Nguyên.

Hắn lúc này mới làm ra ngoại lệ, cho Phương Nguyên thấy bí mật lớn nhất của Thanh Dương Tông.

Vốn chờ mong có thể mượn bí mật này giúp Phương Nguyên quay lại con đường tu hành, nhưng không ngờ vẫn thất bại.

- Chẳng lẽ đường của đứa nhỏ này thực sự bị chặt đứt ở đây?

Hắn nghĩ tới điểm này, trong lòng liền cảm thấy có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại giả vờ thoải mái, cười nói với Phương Nguyên:

- Không hiểu thì thôi, trong giới tu hành, không thiếu nhất chính là cơ duyên tạo hóa, ngươi là người có đại khí vận, chẳng lẽ lại sợ tương lai không tìm thấy con đường tu hành à, không bằng cứ ở lại tiên môn, dốc lòng tu hành một đoạn thời gian rồi tính sau.

- Vậy cũng không cần!

Phương Nguyên nghe ra ý trấn an trong lời nói của tông chủ Thanh Dương Tông, cười cười lắc đầu:

- Ta cũng nên đi rồi!

Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang hơi ngẩn ra:

- Đi đâu?

- Về Trung Châu, nhận phần thưởng nên thuộc về ta, tìm con đường của ta.

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Dù sao, trong giới tu hành có vô số cơ duyên tạo hóa, nhưng không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống!

Trước khi đi, Phương Nguyên tới vùng nông hôn ở huyện Thanh Lương một chuyến, bái phỏng lão sư Chu tiên sinh của mình.

Hắn không vừa về đã lập tức tới ngay, là vì để xứ lý xong một số chuyện của Thanh Dương Tông, dù sao muốn gặp Chu tiên sinh, cũng phải có chút gì đó trong tay, mà tất cả những gì mình làm cho Thanh Dương Tông, cũng coi như là lễ vật cho Chu tiên sinh.

Có điều mấy năm không gặp, Chu tiên sinh hiện giờ tóc đã cơ hồ bạc trắng, nhưng tinh thần lại càng lúc càng tốt.

Nói đến cũng lạ, sau khi Âm Sơn Tôn bắt đầu động thủ, Thanh Dương Tông một mực muốn mời Chu tiên sinh tới sơn môn tu hành, nhưng Chu tiên sinh lại không chịu,vẫn cố chấp ở lại thôn quê, có điều trong mấy năm này, thế gia tu hành ở ngoại vi Thanh Dương Tông cũng vậy, đệ tử xuất sơn cũng thế, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, nhưng Chu tiên sinh lại vẫn yên lành, trong đây, tất nhiên có nguyên nhân Thanh Dương Tông vẫn âm thầm phái cao thủ bảo hộ, cũng có một bộ phận là những người đó muốn giữ Chu tiên sinh lại, đợi tới cuối cùng mới dùng để đối phó Phương Nguyên.

Chỉ có điều, bọn họ không đợi được tới lúc vận dụng con bài này, đã bị Phương Nguyên tiêu diệt rồi.

- Ha ha, tiểu tử, ta biết ngươi không hổ là đứng đầu tiên bảng.

Chu tiên sinh nhìn thấy Phương Nguyên, câu đầu tiên là cười khen, vỗ vỗ vai Phương Nguyên.

Xem ra, hắn vô cùng hài lòng với những gì Phương Nguyên đã làm.

Thủ chính tru tà, diệt cỏ tận gốc,những đạo lý này vốn là hắn dạy cho Phương Nguyên!

Về phần cảnh giới tu hành của Phương Nguyên hiện giờ, vậy càng khiến hắn hài lòng hơn, trên trình độ nào đó mà nói, kỳ thật đã vượt quá trình độ mà Chu tiên sinh có thể lý giải, nhưng Chu tiên sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, hắn từ rất lâu trước đã nói với Phương Nguyên, nếu hắn có thể thi đậu hạng nhất trong các học sinh của bảy quận Việt Quốc, như vậy hắn chính là đứng đầu toàn bộ, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận...

Nếu là đứng đầu, có thành quả tu hành như hiện nay thì có gì mà đáng ngạc nhiên?

Ở trong nhà Chu tiên sinh một đêm, uống hết một vò Lê Hoa Bạch Chu tiên sinh giấu dưới gầm giường, Phương Nguyên liền cáo từ, trước khi đi để lại mấy viên đan dược mà mình tỉ mỉ luyện chế, hy vọng Chu tiên sinh có thể sống lâu hơn một chút, nhìn thấy mình lợi hại hơn!

Rồi tới về sau, một chiếc pháp chu, chậm rãi bay lên không, nhắm thẳng tới Trung Châu!

Thanh Dương Tông và Việt Quốc tứ đại tiên môn đều có người đến tiễn, mà trưởng lão, các vị đệ tử quen biết trong môn cũng đều lưu luyến không rời, đứng kín nửa hư không, trong ánh mắt nhìn về phía pháp chu của Phương Nguyên, vừa có cảm kích, vừa có thương xót, vừa có bịn rịn...

Nhưng Phương Nguyên không nói gì, chỉ đứng ở đuôi thuyền, từ xa thi lễ.

Người tu hành của các đại tiên môn cũng đồng thời từ xa thi lễ với hắn.

Rồi tới về sau, Phương Nguyên liền về trong pháp chu, điều khiển bay về hướng đông.

Không có gì phải cáo biệt, cũng không có gì phải khóc!

Con đường tu hành đằng đẵng vô tận, làm sao có chỗ cho nhiều lưu luyến không rời như vậy?

Tu hành cũng là con đường, là con đường thì cứ đi là được!

...

Tới như nào thì về như thế, chỉ là trên pháp chu rộng rãi như vậy, bỗng nhiên thiếu đi Quan Ngạo cầm bánh lái, mất đi Toan Nghê chạy trước chạy sau vuốt mông ngựa, Phương Nguyên và Bạch Miêu nhất thời cũng cảm thấy vắng vẻ, bất đắc dĩ, Phương Nguyên đành phải tự điều chỉnh bánh lái, sau đó nấu một ấm trà, mình một chén, Bạch Miêu một chén, không nói gì chậm rãi mà uống.

Nhìn mây trôi nhanh chóng rút về phía sau ngoài pháp chu, Phương Nguyên cũng từ từ sắp xếp lại kế hoạch của mình.

Côn Luân Sơn thì không được đi, cũng không có được tiên pháp sắp tới tay, thậm chí là cả thiên công, nhưng trong lòng hắn cũng không hề tuyệt vọng, bởi vì đây vốn chính là cơ hội ngoài dự liệu của mình, có hay không có, đều không đáng để mình quá thương tâm hao tổn tinh thần!

Hắn cũng cảm thấy may mắn, cơ hội tiến vào Lang Gia Các đọc sách vẫn còn.

Trải qua đạo chiến trước đó, hắn lĩnh ngộ Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết càng sâu hơn nhiều, về sau trong đạo chiến học trộm được rất nhiều pháp môn và thần thông biến hóa, dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cuối cùng tu luyện quán thông, ngộ ra Huyền Hoàng Nhất Tiễn.
Bình Luận (0)
Comment