Chương 1005: Vào Lang Gia Các (2)
Trên trình độ nào đó mà nói, điều này đã khiến pháp môn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cao thâm hơn một tầng.
Hiện giờ tính ra, hắn cũng đã chính thức bước vào cảnh giới Kim Đan trung cấp.
Muốn tiếp tục đề thăng tu vi, vậy không có biện pháp khác, trừ tiếp tục ngưng luyện một thân pháp lực, ôn dưỡng Tử Đan ra, chính là đi tham ngộ nhiều thần thông pháp môn hơn, bất luận lớn nhỏ, chỉ cần nắm giữ được nhiều biến hóa hơn, dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi của hắn sẽ càng cao, nếu có thể đề thăng biến hóa trong đây đến vô cùng, lúc đó sẽ có biến hóa gì?
Phương Nguyên hiện giờ vẫn chưa dám nghĩ quá nhiều.
Nhưng theo lý thuyết, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn ra quyển thứ hai, chính là thành thần pháp!
Về phần có thể tiếp tục đề thăng, hóa thành tiên pháp hay không, vậy thì phải xem hắn rốt cuộc có thể học được gì ở Lang Gia Các.
Trên đường đi không có phong ba, Phương Nguyên rất thuận lợi, sau nửa tháng, về tới gần Trung Châu Vấn Đạo Sơn.
Vốn có thể lại vào Xích Thủy Đan Khê để ở, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ cũng coi như đang xảy ra chuyện, lại gặp cố nhân, e là phải phí rất nhiều miệng lưỡi, thế là Phương Nguyên trực tiếp dừng chân ở một tòa thành trì phụ cận, sau đó sáng sớm hôm sau, thay một thân xiêm y, đi tới Thanh Ngô Thư Viện cách Vấn Đạo Sơn không xa, đây là một trong thất đại thư viện dưới trướng Lang Gia Các, mà viện chủ Ô Mộc tiên sinh là người lúc trước đã ban cho Phương Nguyên thủ lệnh được tiến vào Lang Gia Các đọc sách một năm rưỡi, hiện giờ tới rồi, tất nhiên phải đi tìm hắn.
Thanh Ngô Thư Viện nằm trong một mảng sơn thủy thấp thoáng, nằm kề Xích Thủy Tiên Thành, Phương Nguyên sau khi đưa thủ lệnh cho đồng nhi giữ cửa, liền đứng ở cửa viện mà chờ, cũng không phải chờ quá lâu, đồng nhi đó liền đi ra, mời Phương Nguyên vào trong thư viện nói chuyện.
- Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói.
Đại viện chủ Thanh Ngô Thư Viện Ô Mộc tiên sinh ở trong thư phòng nhìn thấy Phương Nguyên, liền cười nói:
- Dưới cơn giận dữ, hủy đại tiên môn tọa trấn một châu, còn trảm sát ám tử mà Tiên Minh tốn bao tâm bồi dưỡng ra, chuyện này vô cùng ầm ĩ, họa này cũng đủ lớn, ngươi lại vẫn có thể yên lành tới đây, xem ra Tiên Minh quả nhiên là tiếc tài.
Phương Nguyên đành phải thi lễ, nói:
- Vãn bối hổ thẹn!
- Không cần hổ thẹn!
Ô Mộc tiên sinh xua tay nói nói:
- Người trẻ tuổi có chút huyết khí là tốt, Âm Sơn Tông đó đến lúc này vẫn còn luyện chế tà thi, cũng là đáng chết, về phần Tiên Minh ám tử mà ngươi trảm sát, ha ha, Tọa Sư của hắn chắc chính là Lục Dương Chân Nhân, nhất mạch của bọn họ làm việc xưa nay nghiêng về tà đạo, lão phu rất không thích, ngươi giết ám tử hắn bồi dưỡng ra, cũng là cho hắn một bài học!
Đối với Tọa Sư của Chu Linh Đồng rốt cuộc là ai, bối cảnh như thế nào, Phương Nguyên không hề biết.
Lúc này nghe Ô Mộc tiên sinh nói, hắn cũng không tiện trả lời, chỉ thầm ghi nhớ cái tên này.
Ô Mộc tiên sinh nói:
- Nếu Tiên Minh không động tới ngươi, chứng tỏ quả thật có lòng ái tài, ngươi vì sao không nắm lấy thời gian, nghĩ biện pháp lập thêm chút công đức, có lẽ có thể thuyết phục được Tiên Minh lại cho phép ngươi vào lại Côn Luân Sơn, vì sao lại muốn tới Lang Gia Các lãng phí một năm rưỡi thời gian, điển tịch trong Lang Gia Các không ít, pháp môn cũng nhiều, nhưng chưa chắc đã có thể so sánh với thứ mà Côn Luân Sơn truyền xuống!
Phương Nguyên nói:
- Tận lực lập công thì không được tính là công đức, vả lại bản thân vãn bối đã được quy củ của Tiên Minh bảo hộ, hiện giờ vi phạm quy củ của Tiên Minh, cũng nên chịu trừng phạt, hiện giờ vãn bối chỉ muốn đọc thêm sách, để tâm cảnh của mình vững vàng hơn!
Ô Mộc tiên sinh nghe vậy, cười ha ha nói:
- Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi, vậy ta dẫn ngươi đi!
Nói xong liền ra khỏi thư phòng, vẫy tay một cái, một nghiên mực ở trên bàn sách liền bay xuống, đón gió biến to, lại đỡ lấy Phương Nguyên, bay tới Vấn Thương Sơn chỗ Lang Gia Các, Vấn Thương Sơn đó và Vấn Đạo Sơn nằm cạnh nhau, nhìn từ xa, ngoài núi chính là Xích Thủy Đan Khê, Thanh Phong Trận Viện, bảo vệ từng vòng, lại có tam đại thư viện vây hợp, Lang Gia Các thì ở sâu trong Vấn Thương Sơn, có rừng rậm bao quanh.
Bởi vì ngoài núi có Tam Thiên Lý Cấm, bởi vậy lúc trước Phương Nguyên ở Xích Thủy Đan Khê rất lâu, lại chưa thực sự đi vào.
Đến ngoài Vấn Thương Sơn, lại thấy một đạo long môn cao tít trong mây, nhìn giống như một cánh cửa chọc trời, một nửa thì ẩn trong mây mù phía dưới, cũng không biết rốt cuộc là bộ dạng gì...
Ô Mộc tiên sinh đánh ra pháp ấn, vừa muốn dẫn Phương Nguyên vào cửa, lại nghe thấy ở hướng tây bắc truyền đến tiếng tiên nhạc, lại thấy nơi đó có mấy chiếc pháp chu đang bay trong không trung, chung quanh có cung nga múa lượn, đạn tấu tiên nhạc, lại ở trong không trung, không biết có bao nhiêu người vây quanh, đang lưu luyến chia tay, có tiếng reo hò, có tiếng cổ vũ, cũng có ý mong đợi khó có thể giấu đi.
- Ha ha, lần này tới Côn Luân, chí lớn có thể thành, mong Mạnh huynh ngày sau đừng quên chúng ta.
Mơ hồ nghe thấy một tiếng cười dài, cả người Phương Nguyên hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.
- Những người này chính là những người sắp tới Côn Luân Sơn à?
Phương Nguyên nhíu mày, quên tính ngày, mình từ Vân Châu quay về, hiện giờ cũng quả thật đến lúc những người nhận được tử chiếu giống như mình xuất phát tới Côn Luân Sơn cầu tiên pháp truyền thừa, cũng không ngờ lại gặp ở đây.
- Ha ha, có hối hận không?
Ô Mộc tiên sinh dường như nhìn ra suy nghĩ của Phương Nguyên, cười ha ha hỏi.
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không!