Chương 1006: Truyền thừa vô số (1)
Ô Mộc tiên sinh nói:
- Nơi đó chắc hẳn có người quen của ngươi, có muốn đi chào hỏi không?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Ô Mộc tiên sinh bật cười, nói:
- Vậy thì đừng nhìn nữa, đi thôi!
Nói xong, cưỡi tiên nghiễn, bạt mây mù, bẳng thẳng vào trong sơn môn của Lang Gia Các.
Một ngày này, các nơi trên Cửu Châu đều có những tiếng hoan hô nhiệt liệt, không biết có bao nhiêu tiểu thiên kiêu nổi tiếng dưới sự vây quanh của tộc nhân, môn nhân, thân hữu, mắt thấy bọn họ bước lên pháp chu, nhắm hướng Côn Luân Sơn mà đi, tương lai ra khỏi Côn Luân Sơn, không ai có thể đoán trước tu vi, địa vị của bọn họ sẽ cao tới trình độ nào!
Cũng vào một ngày này, Phương Nguyên lặng lẽ không một tiếng động vào Lang Gia Các, không ai biết, chờ đợi hắn sẽ là gì!
Vân sơn vụ liễu, tử khí lưu tô.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Phương Nguyên sau khi vào Lang Gia Các.
Lang Gia Các, một trong thất đại thánh địa của thế gian, nhìn thì cũng không giống tiên môn, mà giống như thư viện phàm tục.
Từ ngoại giới mà nhìn, lúc đầu còn thấy được mấy phần phong thái tiên gia, đại trận che trời, nhưng càng đi vào trong đó, cũng cảm thấy tất cả đều giản dị tự nhiên, dọc theo một sơn cốc kéo dài ba trăm trặm, ba mươi sáu ngọn núi cao, dựng lên vô số kiến trúc bằng gỗ, dựa núi kề nước, thấy mà quên tục, trong lầu các, nữ hầu phó dịch mặc áo trắng đi lại như gió bay nước chảy, giống như chân không chạm đất, cũng không thấy bất kỳ trận quang hung hiểm gì, chỉ có tầng tầng mây trôi.
Những mây trôi đó men theo núi trải rộng ra, khiến tất cả kiến trúc đều thành nửa ẩn nửa hiện, tĩnh mịch khó diễn tả.
- Ha ha, Phương tiểu hữu, Lang Gia Các lúc ban đầu chỉ là một nơi để tránh cho quá nhiều truyền thừa bị đoạn tuyệt, cho nên cất giữ điển tịch thiên hạ, mong sau đại kiếp có thể kéo dài đạo pháp Nhân tộc, có điều dần dà, cũng thành một trong những thánh địa thế gian, từ lúc sinh ra tới nay, Lang Gia Các vẫn luôn dùng bảo lưu truyền thừa, thu nạp điển tịch thế gian làm trách nhiệm, cho nên sau vạn năm truyền thừa, Lang Gia Các hiện giờ đã cất chứa bao nhiêu tàng thư, bao nhiêu điển tịch, thực sự là không thể khảo chứng!
Ô Mộc tiên sinh dẫn theo Phương Nguyên đi qua trong núi, chỉ vào chung quanh, giới thiệu:
- Nhìn chung quanh đây có Sử Tạ Điện chuyên chứa sách sử, ghi chép đủ loại đại sự của giới tu hành, cũng có Thần Thông Điện ghi lại các loại huyền pháp thần thông, cũng có các phân loại lớn như luyện đan đúc khí, cổ phù kỳ trận, thậm chí đối với dùng độc nuôi cổ, tử vi bói toán, quyền kinh võ pháp, dã sử trong núi, trà kinh thực thiếp, đều có phân loại đặc biệt.
Nói xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười:
- Phương tiểu hữu, ngươi muốn xem cái nào trước?
Phương Nguyên nghe vậy thì vui lắm, vô cùng khát khao, thành thật nói:
- Cái nào cũng muốn xem!
Ô Mộc tiên sinh cười nói:.
- Thế gian có lời đồn, nói ngươi là mọt sách, suốt ngày tay không rời sách, hôm nay thấy cũng không sai, có điều ngươi yên tâm, nếu Lang Gia Các đặc biệt cho phép ngươi vào các đọc sách, vậy sẽ không keo kiệt với ngươi, tất cả điển tịch thư quyển này, ngươi cứ tận tình mà xem, có điều có một điểm phải nói rõ, lão phu cũng biết ngươi hiện giờ cần nhất chính là truyền thừa tiên pháp, nhưng truyền thừa tiên pháp Lang Gia Các cũng có, song không được xếp trong đây, ngươi có thể nhìn thấy, cao nhất cũng chỉ là một số huyền pháp, nói trước cho ngươi đỡ đa tâm!
Phương Nguyên gật đầu:
- Vãn bối minh bạch!
Thầm nghĩ nếu Lang Gia Các ngay cả truyền thừa tiên pháp cũng có thể tùy tiện cho người ta xem, vậy thì còn cần gì tới Côn Luân Sơn.
Ô Mộc tiên sinh dẫn Phương Nguyên, điều khiển tiên nghiễn lướt dưới tầng trời thấp, xuyên qua tầng tầng sơn cốc, vòng qua từng ngọn núi cao, cuối cùng tới trước một tòa tiên phong (núi tiên) cao ngất trong mây, xuyên qua mây mù, có thể mơ hồ nhìn thấy một dãy kiến trúc tinh xảo làm bằng gỗ tử đàn, giống như từng kiện tác phẩm nghệ thuật, trận quang chung quanh không hiện, nhưng có thể nhận thấy một số khí tức bí mật mà bất thường.
Phương Nguyên minh bạch, đây là bộ dạng bố trí một số đại trận vô cùng cao minh.
- Ta đi thông báo với các chủ, ngươi cứ ở đây chờ một chút!
Ô Mộc tiên sinh nói khẽ, sau đó nhảy xuống tiên nghiễn, đi bộ lên núi.
Phương Nguyên biết hắn là muốn tự mình thông bẩm với các chủ Lang Gia Các, liền kiên nhẫn chờ ở dưới núi.
Không lâu sau, Ô Mộc tiên sinh cười ha ha đi xuống, nói:
- Phu nhân đã đáp ứng rồi, nàng ta rất thưởng thức biểu hiện của ngươi trong đại khảo lục đạo, đã vào Lang Gia Các, tất nhiên coi như khách quý, tất cả việc ăn ở tu hành đều sẽ cung cấp cho ngươi sự tiện lợi nhất.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi.
Cảm thấy trên núi dường như có ánh mắt nhìn tới, ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên đỉnh núi, ngoài một tiểu lâu tinh xảo nhã khí, loáng thoáng có một nữ tử đang nắm một tiểu hài tử, nhìn về phía mình, trong lòng hiểu ra, biết đây chính là các chủ phu nhân mà Ô Mộc tiên sinh nói, liền thành tâm chí ý, chỉnh đốn quần áo, thi lễ về phía các chủ phu nhân.
Mà nữ tử áo trắng đó cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hoàn lễ.
- Đi thôi!
Ô Mộc tiên sinh dẫn theo Phương Nguyên, muốn đích thân dẫn hắn đi an bài tất cả chuyện lệnh bài ra vào, động phủ ăn ngủ.
...
- Mẫu thân, người này chính là lục đạo khôi thủ mà các ngươi thường nói à?
Trên núi cao, trước tiểu lâu, tiểu nam hài bên cạnh nữ tử áo trắng ngẩng đầu lên, hỏi nữ tử, hắn trông khoảng năm sáu tuổi, giống như phấn điêu ngọc trác, trên thân thể nho nhỏ lại mặc một bộ nho bào được cắt may rất vừa người, trên đầu đội thanh quan nho nhỏ, mắt to rất có thần, thanh âm non nớt, mang theo đồng âm dễ nghe.