Chương 1007: Truyền thừa vô số (2)
Nữ tử gật đầu, cười nói:
- Ngươi lại không phục à?
Tiểu nam hài đó gật đầu, nói:
- Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa ta đã hỏi thăm rồi, kỳ thật hắn cũng không phải lục đạo khôi thủ thực sự, kiếm đạo, khí đạo đều là người khác giành được khôi thủ, đạo chiến cuối cùng hắn cũng không phải độc nhất vô nhị!
Nói xong liền bĩu môi:
- Người hiện tại trải đời quá ít, thế nên mới một mực khen ngợi hắn!
Nữ tử áo trắng thở dài bất đắc dĩ, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài, nói:
- Ngươi đó, chỉ biết bốc phét, không nghĩ xem ngươi được bao nhiêu người dạy dỗ, ngươi ta thì có ai dạy, bình thường ta bảo ngươi đọc sách ngươi không chịu, nhìn người ta kìa, coi cơ hội tiến vào Lang Gia Các chúng ta đọc sách là tạo hóa hiếm có, cái khác không nói, chỉ thái độ hiếu học này đã đáng để ngươi phải học hỏi rồi!
Tiểu nam hài mắt đảo quanh, làm bộ như ngoan ngoãn, nói:
- Vâng, Du Nhiên biết rồi, mẫu thân...
Nữ tử áo trắng tất nhiên nhìn ra hắn đang giở trò xấu, cũng không để ý, chỉ nhẹ giọng bật cười.
...
Có Ô Mộc tiên sinh tự mình dẫn dắt, lại có thủ dụ của các chủ phu nhân, tất cả chuẩn bị của Phương Nguyên trong Lang Gia Các tất nhiên đều vô cùng thuận lợi, rất nhanh, liền có một mộc bài nho nhỏ được đánh pháp ấn treo bên hông.
Thông qua mộc bài này, hắn có thể tự do ra vào Lang Gia Các Tàng Kinh Quật, tìm đọc các loại điển tịch.
Ngoài ra, Lang Gia Các còn an bài cho hắn một động phủ nho nhỏ ở giữa sườn núi, gần Tàng Kinh Quật, có điều tất cả tài nguyên tu hành, nhân thủ chăm lo ăn mặc ở thì không có, cần hắn tự an bài.
Phương Nguyên cũng lý giải chuyện này, mình tới nhà người ta đọc sách, đã là ân huệ cực lớn rồi, không thể còn bắt người ta lo cơm ăn áo mặc cho chứ?
Hắn chuyến này về Thanh Dương Tông, để lại không ít tài nguyên, nhưng vẫn giữ lại không ít cho bản thân.
Tính toán qua, cũng đủ cho mình tu hành, huống hồ hắn chuẩn bị ở lại Lang Gia Các đọc sách, cũng không cần chi tiêu quá nhiều.
Làm xong những chuyện này, Ô Mộc tiên sinh liền rời khỏi, Phương Nguyên cũng thở phào.
Trong tay cầm một đạo ngọc giản, hắn vừa xem vừa không nhịn được mà thở dài một tiếng nặng nề.
... Thật không hổ là Lang Gia Các, đệ nhất đạo tàng trong thiên hạ!
Bên trên ngọc giản này không phải gì khác, mà là phân loại và chỉ dẫn các Tàng Kinh Quật lớn, cùng với đủ loại quy củ.
Nói một cách đơn giản, Lang Gia Các tổng cộng có mười hai Tàng Kinh Quật lớn, mỗi một khu đều cất chứa vô số, mà Phương Nguyên có thủ dụ của các chủ, như vậy trừ ba kinh quật bí mật nhất sau cùng không thể tiến vào, chín kinh quật lớn khác, đều có thể túy ý mượn đọc tham tường.
Đương nhiên, Tàng Kinh Quật cũng có một số cấm kỵ, đều viết trên ngọc giản này.
Đầu tiên Phương Nguyên có thể tùy tiện xem bất kỳ thứ gì, nhưng có rất nhiều thứ không thể mang ra khỏi đại điện, hơn nữa không có sự cho phép của Lang Gia Các, Phương Nguyên cũng không thể dùng thần thức ghi lại nội dung bên trên điển tịch, một khi bị phát hiện, nhẹ thì lập tức trục xuất ra khỏi Lang Gia Các, nặng thì muốn để tính mạng lại đây, có điều tuy không thể trực tiếp ghi lại, nhưng tự viết lại bút ký thì không sao.
Đương nhiên những quy củ này chỉ là chủ yếu nhất, một số yêu cầu nho nhỏ khác thì nhiều tới đếm không hết, ví dụ như trước khi đọc sách, phải rửa tay dâng hương, sau khi đọc xong, cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, nghiêm túc xếp lại vào chỗ, vô cùng rườm rà.
Có điều Phương Nguyên minh bạch, đây đều là để phòng ngừa điển tịch bị hư hao, tất nhiên sẽ tuân thủ thật kỹ.
Giới tu hành hiện giờ, đã dần dần bắt đầu lưu hành dùng ngọc giản thay cho ghi chép, thần thức đưa vào trong đó, người ngoài liền có thể trực tiếp cảm ứng được nội dung trong ngọc giản, cực kỳ tiện lợi, Lang Gia Các tất nhiên cũng có loại ngọc giản tàng thư này, có điều phần lớn thư tạ điển tàng, lại đều là vì lịch sử quá xa xưa, vẫn dùng giấy hoặc lụa, thậm chí là thẻ tre mà ghi lại, cho nên rất dễ bị hao tổn.
Cũng không phải Lang Gia Các không muốn chép lại tất cả nội dung vào ngọc giản, nhưng thật sự là tàng thư quá nhiều, công trình khổng lồ, xử lý không kịp.
- Tới điện nào trước đây?
Phương Nguyên nhìn các loại phân loại bên trên ngọc giản, hơi do dự.
Do dự cũng chỉ là nói cho có mà thôi, không đến nửa hơi thở, hắn liền có quyết định.
- Đương nhiên phải đi xem loại huyền pháp tàng kinh rồi...
Trong lòng Phương Nguyên cho tới lúc này vẫn có cảm giác không chân thực.
Nghĩ tới truyền thừa huyền pháp thế gian, cực kỳ quý giá, không biết bao nhiêu tiên môn đạo thống, vì một quyển huyền pháp, mà có thể đánh tới đầu rơi máu chảy, tử thương vô số, cái khác không nói, chỉ nói vị kiếm si kia của Thanh Dương Tông năm đó, chính là từng cầm một đạo truyền thừa của Thanh Dương Tông tới Huyền Kiếm Tông đổi lấy kiếm kinh, cho tới bây giờ, khi các sư trưởng Thanh Dương Tông nhắc tới vẫn lắc đầu chê là bại gia tử.
Mà hiện giờ, không ngờ lại có vô số truyền thừa huyền pháp, bày sẵn ở đó, mặc cho người ta lật xem?
Vậy tính là hành vi gì?
Trong lòng vừa nghĩ vừa cảm khái không thôi, đi vào kinh quật cất chứa huyền pháp thần thông trong thiên hạ.
Sau đó vừa đi vào, hắn liền cảm thấy càng không chân thực hơn.
Thậm chí trong nhất thời, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Giá sách bằng huyền mộc dài chừng trăm trượng, xếp thành mấy trăm hàng, tràn ngập một phương đại điện.
Sau đó trên những giá sách ấy, đều là các loại thư cuốn điển tịch, nếu tính giá sách dài chừng trăm trượng, như vậy có thể ước đoán, trong đây có bao nhiêu huyền pháp tồn tại.