Chương 1008: Khiêu chiến thần bí (1)
Càng khủng bố hơn là, giống như để phân chia sẵn cho người ta, chung quanh rất nhiều giá sách, còn đặc biệt đánh dấu tông phái, đạo thống, hoặc là người sáng lập ra những huyền pháp này.
Tùy tiện rút một quyển, Phương Nguyên liền nhìn thấy đây là một đạo pháp môn tu hành thần thông ảo tượng, uy lực không thua gì Tiểu Thanh Mộng Thuật!
Mang ra bên ngoài, đây là bí kíp trong truyền thuyết.
Mắt Phương Nguyên trợn lên, không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Trong truyền thuyết có rất nhiều tiền bối vô tình có được bí kíp nào đó, liền một phát tung cánh bay lên trời, không chỉ đánh bại cường địch, vinh đăng tiên vị, còn ôm hơn mười tới hai mươi vị tiên tử về nhà...
- ... Nhưng bọn họ có khệnh tới mấy, lại đã từng lập tức rơi vào trong một đống bí kíp chưa?
Mặt trời rất to, nhân sinh rất ấm!
Từ sau khi Phương Nguyên vào Lang Gia Các, liền có cảm giác nhân sinh viên mãn, không còn cầu gì nữa.
Hắn thích nhất chính là đọc sách!
Chính là vì đọc sách, cho nên hắn mới từ trong một thôn nhỏ ở ngoại thành Thái Nhạc Thành, từ trong một nông hộ nho nhỏ hèn mọn mà bi thương đi ra, bước lên con đường tu hành, tuy lúc ấy hắn không phải dùng thân phận khôi thủ tiến vào tiên môn, nhưng trên thực tế, nếu nghĩ kỹ càng, nếu hắn không đọc sách, như vậy cho dù dùng thân phận tạp dịch tiến vào Thanh Dương Tông cũng không thể, Thanh Dương Tông dù sao cũng là tiên môn, cho dù thu nhận tạp dịch, cánh cửa có cũng rất cao, bởi vậy hắn cho tới bây giờ, đều tin rằng trong sách có tất cả những gì mình muốn.
Hơn nữa hắn cũng cần đọc sách!
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sau khi thôi diễn ra quyển thứ hai, liền đã từ huyền pháp trước kia biến thành tồn tại không thua gì thần pháp như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, mà nếu mình có thể tham ngộ đủ nhiều biến hóa, vậy sẽ đạt tới cảnh giới gì?
Mà đây chính là nhu cầu nhân sinh hiện giờ của Phương Nguyên!
Hiếm có nhất là hắn hiện giờ có thể đọc sách, hơn nữa có sách để đọc?
Đó là sự may mắn cỡ nào?
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Phương Nguyên vô cùng cảm kích trời xanh!
Từ sau khi tiến vào Lang Gia Các, Phương Nguyên quý trọng thời gian mỗi một hơi thở, tham khảo huyền pháp thần thông nhiều tới đếm không hết, những thần thông này kỳ thật không cao minh bằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà hắn đang tu luyện, nhưng vẫn có có rất nhiều chỗ độc đáo, có thể giúp hắn minh ngộ nguyên lý của thần thông, hiểu thấu đáo đủ loại biến hóa, sau khi dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, liền có thêm một phần đề thăng.
Đọc huyền pháp tới mệt thì hắn sẽ thuận tay tìm sách thuyết minh nguyên lý tu hành để xem, coi như là nghỉ ngơi.
Có đôi khi, cũng sẽ cảm thấy cứ đọc như vậy có chút buồn tẻ.
Đến lúc này, Phương Nguyên sẽ lấy một quyển sách lịch sử tu hành, sách viết về tiên thánh để xem cho giết thời gian.
Sách nơi này thực sự quá nhiều.
Rất nhiều tuyệt phổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vô cùng quý giá.
Mỗi khi nhìn thấy một quyển, Phương Nguyên liền cảm thấy mình chiếm được đại tiện nghi, thậm chí không thể tin được là mình lại may mắn như vậy.
Trong kiếp sống chuyên tâm đọc sách như vậy, Phương Nguyên hoàn toàn đã quên đi thời gian.
Hắn thậm chí đã quên ngoài sách vở còn có thế giới khác.
Dần dần, thời gian đã trôi qua hơn một năm, nhưng Phương Nguyên lại không hề phát hiện, vẫn cứ chuyên chú như lúc mới tới, trong thời gian này Ô Mộc tiên sinh đã trở lại mấy lần, cũng đến thăm Phương Nguyên, nhưng từ rất xa liền nhìn thấy Phương Nguyên áo xanh khăn nho, chuyên tâm ngồi cạnh giá sách mà đọc sách tới nhập thần, liền cười khổ một tiếng, cũng không bảo người quấy rầy hắn, tự rời đi.
Về sau, Xích Thủy Đan Khê cũng biết Phương Nguyên đã vào Lang Gia Các, từng có mấy người quen muốn tới bái kiến, mời hắn tới nhà một chuyến, nhưng Phương Nguyên căn bản không đến ý tới bái thiếp bỏ vào trong động phủ của mình, thế là cứ như vậy bỏ qua, hắn vẫn tiếp tục đọc sách của mình.
Dần dà, ngay cả nho sinh và phó dịch trong Lang Gia Các cũng đều biết có một mọt sách như vậy tồn tại.
Người như vậy bọn họ cũng đã thấy không ít, cũng không có gì lạ lùng cả, điều khác biệt duy nhất chính là mọt sách khác luôn có bộ dạng thấu tình đạt lý, biết một năm trôi qua sẽ ra ngoài bái kiến một chút chủ nhân của Lang Gia Các, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài nghỉ ngơi, trò chuyện với và bọn họ, mà vị mọt sách này thì chẳng làm gì, lộ ra càng si mê hơn những mọt sách khác mà thôi!
Đương nhiên, những đạo lý này Phương Nguyên kỳ thật cũng không phải không hiểu, chỉ là lại mặc kệ.
Trước khi vào Lang Gia Các, hắn cảm thấy thời gian một năm rưỡi cũng đủ rồi, dù sao đại khảo lục đạo, thời gian đọc sách của lục đạo khôi thủ đều là mình kiếm về, có gì mà không hài lòng, nhưng sau khi vào Lang Gia Các, hắn lại cảm thấy thời gian đọc sách này của mình vẫn quá ngắn, nhiều sách như vậy, cho dù trí nhớ của mình có tốt tới mấy, tinh lực có dư thừa đến đâu, cũng không thể đọc xong trong thời gian ngắn như vậy!
Thế là hắn liền càng quý trọng mỗi một giây một phút hơn, chỉ cầu có thể đọc được nhiều nội dung hơn.
Trên trình độ nào đó, hắn thậm chí đã đến trình độ qua loa đại khái.
Chỉ là muốn xem nhiều thêm, đưa tất cả những gì đọc được vào trong lòng.
Dần dần, Phương Nguyên cũng đã quên mình ở trong Lang Gia Các này bao lâu, cũng quên đã đọc bao nhiêu sách, trên trình độ nào đó mà nói, hắn thậm chí đã quên ước nguyện ban đầu mình tiến vào Lang Gia Các là gì.
Hắn chỉ nghiêm túc đọc sách, lĩnh ngộ đạo lý trong đó!
Khi đọc tới chỗ tinh diệu, liền vỗ tay cười to, khi đọc được một số lý luận tục tằng vô tri, liền cũng cười lạnh chế nhạo!