Chương 1009: Khiêu chiến thần bí (2)
Trong mắt người ngoài, điều này có lẽ rất nhàm chán, rất cô độc.
Nhưng ở trong mắt Phương Nguyên, loại cảm giác đó giống như hắn ngồi trong đại điện, trong không trung chung quanh, đều có vô số cao nhân cơ trí đắc đạo biện luận với hắn, truyền cho hắn trí tuệ và tâm huyết của bọn họ, mà Phương Nguyên thì một mình ngồi đó, thỉnh thoảng lại biện luận kịch liệt với những người này, thỉnh thoảng lại cảm ơn những người kia, thỉnh thoảng lại sẽ chê cười trào phùng đối với một số hạng người thật giả lẫn lộn.
Trong đây nào có nhàm chán gì? Nào có cô độc gì?
Thời gian như cát, nhật nguyệt lên xuống.
Một ngày này, dường như vào lúc chính ngọ, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trong Đạo Lý Điện, tay cầm một quyển Thiên Hạ Linh Mạch Thập Nhị Kinh Chú đọc tới nhập thần, đợi khi đọc xong, còn cảm thấy giải thích về nguồn gốc và phân bố của linh mạch thiên hạ trong đó rất có đạo lý, chỉ là vị tiền bối này bị cản trở ở tu vi, đối với cái này cũng chỉ đưa ra một cách đại khái, chứ chưa đi sâu, trong lòng rất lấy làm đáng tiếc, sau khi nghiêm túc vuốt đi dấu vết sách bị mình từng đọc qua, quét sách tro bụi trên giá sách, hắn đặt lại sách này lên giá, ngưng thần suy tư.
- Vị tiền bối này nói, linh mạch thiên hạ giống như một phương đại trận thiên nhiên, chúng ta đều từ khí tức mà linh mạch tỏa ra mới có thể cảm ngộ thiên đạo, từng bước tu hành, nghe thì dường như có đạo lý, nhưng nếu linh mạch thiên hạ đều giống như đại trận, như vậy lại có một vấn đề khác...
Vừa nghĩ, hắn vừa vươn tay ra lấy một quyển thư tịch khác.
Đó là sau khi người đọc khác đọc xong sách này, lưu lại bút ký, trong đó cũng có không ít kiến giải.
- Ngươi chính là lục đạo khôi thủ bị Côn Luân Sơn vứt bỏ à!
Nhưng không chờ Phương Nguyên lấy quyển sách đó, bên cạnh lại có một bàn tay nhỏ bé thò tới, giật lấy quyển sách đó, cầm trong tay, vừa phe phẩy như quạt, vừa nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Phương Nguyên, mắt to vô cùng trong sáng.
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên quan sát tiểu nam hài này, nhíu mày.
Tiểu nam hài đó cười nói:
- Ta là ai ngươi không cần quan tâm, hôm nay ta đến là để khiêu chiếnngươi!
- Khiêu chiến ta?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái.
Sau đó trong lòng xác định, không sai, đây là một tiểu thí hài năm sáu tuổi!
Nhưn tiểu thí hài này lại gật đầu một cách vô cùng trịnh trọng, nói:
- Đúng vậy, người khác đều nói ngươi là lục đạo khôi thủ, nói ngươi là thiên tài mạnh nhất trong người thời này, nhưng ta không phục, một năm trước, nghiên cứu của ta đối với đạo phù triện không sâu, cho nên tạm thời chưa tới tìm ngươi, nhưng trong một năm này, ta đã đọc rất nhiều sách về phù triện, đã chuẩn bị tốt rồi mới tới tìm ngươi!
- Không ngờ để tới khiêu chiến mình, hắn còn từng có chuẩn bị?
Phương Nguyên bật cười, lắc đầu, nói:
- Đừng hồ nháo nữa, đưa sách trong tay ngươi cho ta!
Tiểu nam hài lui lại mấy bước, nói:
- Đừng gấp, trừ phi ngươi có thể thắng ta, mới trả lại cho ngươi!
Vừa nói xong, giống như sợ Phương Nguyên không đáp ứng, vội vàng từ trong lòng lấy ra một quyển trục bằng lụa, ném cho Phương Nguyên, kêu lên:
- Ngươi xem đi, đây là ta mất thời gian ba ngày mới làm được, nếu ngươi có thể cởi bỏ, chính là ngươi thắng.
Năm ngón tay Phương Nguyên xòe ra, một đạo lực lượng vô hình tiếp lấy quyển trục đó, mở ra xem, lại thấy bên trên viết Tu Nhiên Thập Cửu Vấn, bên trong lại có từng đề mục huyền bí phức tạp, hắn vốn không bận tâm, muốn thuận tay ném quyển trục đi, lấy lại sách, nhưng sau khi nhìn thấy đề mục bên trong, cũng có chút bất ngờ, tiếp tục đọc.
Sau khi am hiểu trận đạo, cũng thích thuận bói toán, Phương Nguyên đã rất am hiểu đạo này, lúc này chỉ xem một hồi, liền phát hiện, văn tự trên quyển trục này tuy rất non nớt, nhưng lý luận tính toán bên trong lại rất tinh thâm.
Chỉ sợ một số Đại Trận Sư nhị văn tam văn chưa chắc đã có thể suy tính ra được kết quả.
Tiểu nam hài đó thấy Phương Nguyên đọc một cách nghiêm túc, trong lòng lập tức vui như nở hoa, có chút đắc ý nói:
- Ngươi có thể tính ra không?
Nhìn thì hắn dường như rất có lòng tin.
Nhưng Phương Nguyên lúc này, lại đã xem xong nội dung trong quyển trục, chỉ cười khẽ một tiếng, liền ném lại quyển trục này, nói:
- Nhìn thì phức tạp, nhưng trên thực tế chỉ là trò chơi trẻ con, ba đề mục đầu đã được nhắc tới trong Vân Sơn Tứ Yết rồi, mười đề mục ở giữa, trên thực tế là sửa lại nội dung của Thần Tẩu Thập Vấn, năm đề mục cuối cùng, không phải là Ngũ Hành Diễn Pháp à?
- Thực sự lợi hại như vậy sao?
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra biểu cảm bất ngờ.
Nhưng mắt hắn lại đảo quanh, đưa cho Phương Nguyên một viên đan dược, chỉ là một viên linh đan bình thường, nhưng trên mặt tiểu nam hài lại lộ ra vẻ đắc ý, nói:
- Một viên Thất Muội Khổ Tâm Hoàn này là ta luyện chế, ngươi xem xem có khác gì với cái khác?
Phương Nguyên nhận lấy, vươn tay ra nhón một cái, nói:
- Thay đổi một linh dược, lại dùng một gốc Nguyệt Hoa Thảo, Phục Linh Thảo... Chín loại bảo dược hòa vào với nhau, lại luyện thành bộ dạng của Thất Muội Khổ Tâm Hoàn, cừ thật, người khác dùng một lạng linh tinh đã có thể luyện ra một lò linh đan, lại bị ngươi bỏ ra không dưới ngàn lạng linh tinh để luyện thành một viên, bại gia tử cũng không chơi như vậy!
Ánh mắt Tiểu nam hài lần này đã có chút kinh ngạc, nhìn Phương Nguyên một cái, vốn muốn lấy ra một kiện pháp bảo để Phương Nguyên đánh giá, lúc này lại cảm thấy không chắc chắn, liền dứt khoát lấy đòn sát thủ của mình, nhất kích tất sát.
Một bộ giấy và bút mực, đặt ở trước mặt Phương Nguyên, đắc ý dào dạt nói:
- Ngươi viết chữ cho ta xem!
Phương Nguyên nhíu mày nhìn hắn:
- Có ý gì?