Chương 1010: Thiếu chủ nhân bị đánh (1)
Tiểu nam hài chớp chớp mắt, nói:
- Ngươi không phải khôi thủ phù đạo à, vậy viết chữ cho ta xem, xem chúng ta ai viết đẹp hơn.
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không, viết trả sách lại đây!
- Không trả!
Tiểu nam hài đó lòng hoa nở rộ, đắc ý vô cùng, thuận tay xé vài tờ trong sách xuống, chớp chớp mắt với Phương Nguyên đầy khiêu khích, tung người nhảy ra ngoài, trong miệng hô to:
- Ta thắng rồi, lục đạo khôi thủ bị ta đả bại rồi, Bạch Du Nhiên ta từ hôm nay trở đi chính là lục đạo khôi thủ mới, quyển sách này là ngươi thua ta, ta muốn cầm đi chùi đít, ha ha...
Phương Nguyên thấy vậy, trong lòng bốc lửa, vươn tay ra kéo một cái.
- Ngươi... Ngươi không ngờ dám đánh ta?
Tiểu nam hài đó trực tiếp bị Phương Nguyên đánh cho ngây đơ, mông bị tét mấy cái mới nhớ tới phải phản kháng, ra sức giãy dụa, chỉ là hắn không phải quái thai như Đổng Tô Nhi, tuổi còn nhỏ đã có thể có một thân tu vi, hiện giờ nhục thân này của hắn tuy được bảo đan thần dược thối luyện không ít, căn cơ hùng hậu, nhưng ở dưới tay Phương Nguyên lại vẫn không có dư địa để giãy dụa, sau khi ăn mấy cái, liền từ bỏ giãy dụa vô ích, chỉ kêu to uy hiếp:
- Ngươi thua thì đánh người, vô lại...
- Ai bảo ngươi xé sách.
Phương Nguyên không để ý tới hắn nói gì, trong tay chỉ cầm một quyển sách, đánh vào mông hắn, vừa đánh vừa mắng.
- Ai bảo ngươi chỉ biết ghen ghét còn tự cao tự đại.
- Ai bảo ngươi không tôn trọng trưởng bối...
- Ai bảo ngươi đọ viết chữ với ta.
- ...
Cứ vậy đánh cho mông tiểu tử này nở hoa.
Tuy không dùng chân lực, nhưng xuống tay cũng không nhẹ.
Dù sao cảm thấy nền tảng của tiểu tử này không kém, nếu không nặng tay chút, e là đánh hắn không đau.
Đối với tiểu tử không biết từ đâu chui ra khiêu khích mình này, Phương Nguyên cũng không bận tâm, nhưng tiểu tử này không ngờ tùy tiện xé đi sách cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, cực có giá trị để chùi đít, vậy thì thật sự không thể tha thứ!
- Mẹ ơi, thiếu chủ nhân bị con mọt sách đó đánh kìa.
Lại nói ngoài Lang Gia Các, đã có phó dịch nghe thấy động tĩnh, không nhịn được tới xem.
Vừa nhìn một cái, lại lập tức sợ tới mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như hồn lìa khỏi xác.
Một nửa vội vàng lao tới, quỳ gối bên cạnh Phương Nguyên, xin hắn dừng tay, một nửa khác thì vội vàng chạy tới chủ phong bẩm báo.
- Ngươi ngươi ngươi... ngươi to gan lắm, còn không mau dừng tay...
Xông tới trước người Phương Nguyên, lạnh lùng quát lớn, nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn bọn họ một cái, nhóm người này liền run rẩy, dù sao Phương Nguyên cũng chính là lục đạo khôi thủ, danh đầu ở Trung Châu thậm chí còn vang dội hơn cả ở Vân Châu, tuy hiện giờ hắn ở trong miệng mọi người chính là gây ra đại họa, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, nhưng uy danh và địa vị lại vẫn không phải là những hạ nhân như họ dám khinh thường.
Mà Phương Nguyên cũng không để ý tới họ, tiếp tục đánh, khiển trách:
- Nhớ kỹ giáo huấn chưa?
Tiểu nam hài đó hét thảm:
- Nhớ rồi...
Phương Nguyên tiếp tục đánh, mắng:
- Vậy ta để lại cho ngươi ấn tượng sâu sắc hơn...
Đánh xong, Phương Nguyên mới thả tiểu nam hài này ra, mông tiểu tử này đã bị đánh cho sưng đỏ, dựa vào góc tường, muốn lén lút chuồn đi, nhưng Phương Nguyên lườm hắn một cái, hắn liền thành thật đứng ở đó nhìn Phương Nguyên.
- Chỉ đánh ngươi một chút, e là ngươi không nhớ được giáo huấn!
Phương Nguyên bắt hắn phải cầm sách cổ vừa bị xé lên cao trên đỉnh đầu, đứng ở góc tường:
- Nói một trăm lần ta cũng không dám nữa!
...
- Không tốt, không tốt...
Có người trực tiếp xông vào chủ phong của chủ nhân Lang Gia Các, quỳ dưới đất, khóc lóc kể lể về phía tiểu lâu tinh xá:
- Phu nhân, không tốt rồi, con mọt sách đó đang ở trong thư các đánh tiểu chủ nhân, mông sắp nở hoa rồi.
- Gì cơ?
Trong tiểu lâu, bóng người nhấp nhoáng, một nữ tử mặc áo trắng, tuổi chừng hơn ba mươi, dáng vẻ xinh đẹp quý phái đi ra, nghe thấy nhi tử bảo bối bị đánh, trong lòng cũng rất lo, sắc mặt cũng biến đổi, thần thức khẽ động, tất cả trong Lang Gia Các này đều hiện ra trong thức hải, sau đó sắc mặt nàng ta lại thay đổi, vừa đau lòng lại bất ngờ, biểu cảm có chút cổ quái.
- Phu nhân, chúng ta cho con mọt sách đó tiến vào đọc sách, đã là ban ân rất lớn, hắn không ngờ dám bất kính với tiểu chủ nhân, chúng ta...
Người hầu bên cạnh vừa kinh vừa sợ, vội vàng bẩm báo.
Nhưng này phu nhân áo trắng này nghẹn một lúc, lại bật cười xì một tiếng, nói:
- Cuối cùng cũng người dám giáo huấn tiểu tử này!
- Hả?
Vị phó dịch đó lập tức ngây người.
Phu nhân áo trắng lại nói:
- Đi mời vị Phương tiên sinh đó tới đây!
Lại nói Phương Nguyên trong thư các, đang nhìn tiểu nam hài này nói một trăm lần "không dám xé sách nữa", nhưng vừa mới nói được ba mươi lần, liền thấy có phó dịch chạy tới, vội vàng thưa với hắn:
- Mau mau dừng tay, phu nhân nhà ta lệnh cho ta gọi ngươi tới!
Phó dịch khác nghe vậy lập tức mừng rỡ, ai nấy oán giận nhìn Phương Nguyên.
Bạch Du Nhiên đang đội sách, trên mặt cũng kinh hỉ không thôi, có chút đắc ý nhìn về phía Phương Nguyên.
- Nói xong một trăm lần mới được đi!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, lạnh giọng cười, thuận tay vẽ một đạo trận thế bên cạnh hắn, sau đó chỉnh đốn quần áo, đứng lên.
Tiểu nam hài đó lập tức mặt như đưa đám, tiếp tục nói.
Phương Nguyên theo phó dịch đó tới tiểu lâu của Lang Gia Các, dọc theo thềm đá mà lên núi, chỉ thấy hai bên đường đều là tiểu lâu tinh xảo, khắp nơi đều có tiên cầm dị quả, lịch sự tao nhã. Đi tới trước một tiểu lâu màu đỏ thắm ở trên cùng, phó dịch đó không dám đi thêm nữa.