Chương 1012: Người không đánh, không nghe lời (1)
Phương Nguyên chậm rãi đi tới, tay áo phất nhẹ, liền thu lại trận thế bên cạnh hắn, sau đó ngồi xuống bàn trước thư các, nhìn Bạch Du Nhiên đang kinh ngạc, thản nhiên nói:
- Mẫu thân ngươi bảo ngươi sau này theo ta đọc sách, sau này mỗi ngày ta sẽ giành ra một canh giờ để dạy ngươi, hy vọng ngươi sẽ nỗ lực, bỏ chút công phu, nếu thứ ta dạy cho ngươi mà ngươi không học cho tốt.
Nói đến đây, cười lạnh lùng:
- Ha ha... Hậu quả thì ngươi tự biết rồi!
Ngọc không mài, không nên thân, người không đánh... Không nghe lời!
Nếu dạy đệ tử, đạo lý Phương Nguyên thừa hành chính là một nguyên tắc đơn giản như vậy.
Không ngoan thì ta đánh ngươi!
Bạch Du Nhiên thân là thiếu chủ Lang Gia Các, tất nhiên không phải người bình thường, bổn ý cũng không xấu, nhưng tính cách bất hảo, không thích đọc sách.
Ỷ vào đầu óc thông minh, mẫu thân sủng ái, hắn bình thường ở trong Lang Gia Các này cũng là một bá chủ, rất ít ai có thể đối phó được hắn, nhưng chắc chính hắn cũng không ngờ, mình chỉ nhất thời quật khởi, muốn trêu cợt tên nam nhân tuy có danh lục đạo khôi thủ, nhưng nhìn thì rõ ràng chỉ là con mọt sách này một chút, lại hại mình rơi vào hố lửa, hơn nữa mắt thấy có thể không nhảy ra được.
Từ lúc Phương Nguyên bắt đầu dạy hắn đọc sách, liền điều chỉnh thời gian, giờ Thân mỗi tới giờ Dậu mỗi ngày đều sẽ đúng giờ tới xem xét bài học của hắn, chỉ điểm một số nghi nan trên học vấn cho hắn, đồng thời bố trí bài tập mới, thời gian khác thì mặc kệ hắn, nhưng mấu chốt là ngày hôm sau sẽ đúng giờ tra hỏi, một khi có chỗ Bạch Du Nhiên không nhớ kỹ, vậy thì hay rồi, trực tiếp lôi tới đánh cho mấy cái.
Bạch Du Nhiên thống khổ, lại tuyệt vọng.
Lúc ban đầu còn chạy đến chỗ mẫu thân kêu khổ, nhưng khiến hắn không ngờ là, mẫu thân thường ngày lúc nào cũng nghe mình, lại mỗi lần chỉ cố nén cười giúp hắn bôi thuốc, miệng tuy nói được được được, nhưng lại chưa từng làm lần nào.
Đến về sau, Bạch Du Nhiên cuối cùng cũng lờ mờ xác định, mẫu thân của mình có thể chính là đồng mưu với tiên sinh ác ma kia.
Muốn mẫu thân giúp mình giải quyết vấn đề là không được rồi, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
Thế là lúc hắn đi học, liền bắt đầu cố ý đề xuất một số vấn đề khó giải, làm khó Phương Nguyên, muốn Phương Nguyên biết khó mà lui.
- Ta đường đường là thiếu chủ Lang Gia Các, ngươi muốn dạy ta, có bản sự này à?
Nhưng khiến hắn không ngờ là, một chiêu này không có tác dụng gì.
Hắn lật hết thư tịch, tìm được một số vấn đề nghi nan, lại có hơn nửa đều bị Phương Nguyên thuận miệng phá giải, sau đó thực sự có cái không giải được, Phương Nguyên liền nói thẳng là không hiểu, sau đó cười tủm tỉm hỏi Bạch Du Nhiên là từ đâu nhìn thấy vấn đề này, làm thế nào mà nghĩ đến vấn đề này, nếu Bạch Du Nhiên đáp được còn đỡ, hắn cũng sẽ dốc lòng suy nghĩ, ngày hôm sau trả lời cho Bạch Du Nhiên.
Mà nếu không đáp được, vậy thì lại là một trận đòn, không vì nguyên nhân gì khác, làm khó dễ tiên sinh, đáng đánh!
Về sau Bạch Du Nhiên bắt đầu cố ý giả ngu, Phương Nguyên dạy hắn thứ gì, đã nói rất rõ ràng, lại cứ kêu không hiểu, đối với chuyện này cách xử lý của Phương Nguyên cũng vô cùng đơn giản, không hiểu cũng không sao, cứ thuộc làu hết là được, nếu không thuộc thì sao?
Vậy thì lại ăn đòn!
Về phần những chiêu số như giả bệnh, giả chết, rời nhà trốn đi, lại đã dùng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng vô dụng, bản thân Phương Nguyên chính là Đại Đan Sư, có bệnh hay không chẳng lẽ lại không nhìn ra?
Nếu trốn đi, vậy thì càng dứt khoát, cái đợi hắn chính là vây khốn trong đại trận, ngươi không phải muốn đi à, vậy cho ngươi đi!
Trải qua mấy tháng đấu tranh đau khổ, Bạch Du Nhiên đã thực sự sợ Phương Nguyên rồi, quyết tâm nhất định phải tìm hắn nói chuyện.
- Ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Hắn rất nghiêm túc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Một người lớn, mỗi ngày đều đánh trẻ con không thấy mất mặt à?
Phương Nguyên chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi có phải quên mất trước khi hỏi thì phải gọi ta là tiên sinh rồi không?
Bạch Du Nhiên biến sắc, quay đầu bỏ chạy.
Phương Nguyên bắt về, lại đánh cho một trận.
Bạch Du Nhiên xoa mông nói:
- Tiên sinh, ngươi có thể đừng cứ đánh ta không?
Phương Nguyên nói:
- Vậy ngươi có thể nghe lời không?
Bạch Du Nhiên nói:
- Ta cũng là một nam nhân, ta có tư tưởng của mình, có tôn nghiêm của mình, gặp phải thứ ta muốn học, ta đương nhiên sẽ học, nhưng có những thứ ta không muốn học, có lẽ tương lai sẽ muốn học, nhưng để đến lúc đó ta sẽ học, chắc cũng không muộn, trên thực tế ta có rất nhiều thứ học được tốt hơn người khác, ngươi vẫn đánh ta, vậy là vì sao?
Nghe hắn nói vậy, Phương Nguyên gật đầu.
Điểm này hắn cũng thừa nhận, Bạch Du Nhiên gia học uyên bác, nội tình rất sâu, thứ học được quả thật rất nhiều, đừng nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thiên văn địa lý, đan phù trận khí, các loại học vấn đúng là người thường có cưỡi ngựa cũng không theo kịp, thậm chí ngay cả Phương Nguyên cũng thừa nhận, cho dù trước khi mình vào Thanh Dương Tông, trở thành đệ tử chân truyền, thứ học được sợ là còn không bằng Bạch Du Nhiên hiện giờ.
Trầm mặc một hồi, hắn lời nói thấm thía:
- Ta đây là muốn tốt cho ngươi thôi...
- Không, ngươi đây là dùng danh nghĩa muốn tốt cho ta để đánh ta...
Bạch Du Nhiên rõ ràng đã sớm tìm từ rồi, lập tức phản bác:
- Ngươi nói là muốn tốt cho ta, nhưng ngươi chỉ là khiến ta trở nên nghe lời ngươi hơn thôi, nhưng nếu ta nghe lời ngươi, vậy làm sao phát triển tốt được? Nhiều nhất chỉ là biến thành một ngươi khác, nhưng ta trước kia lại không còn tồn tại, có lẽ ta tương lai sẽ giỏi hơn ngươi, ngươi đây là đang hủy tiền đồ của ta.