Chương 1015: Tiềm long ở trong vực sâu (2)
Những lời đồn này lưu truyền rất rộng, cũng có một số truyền vào tai Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên lại bất vi sở động, với chậm chạp mà kiên định bước đi trên con đường của mình, đây cũng bởi vì trong lòng hắn đã có phương hướng, có thể đi tốt con đường của mình, đương nhiên sẽ không hâm mộ con đường của người khác, nếu đổi lại là hắn vào hai năm trước, nghe nói mấy tin tức này, chưa chắc đã lãnh đạm được như vậy.
Đương nhiên, một nguyên nhân chủ yếu chính là, hắn hiện giờ cũng không có tâm tình suy nghĩ tới việc này.
Ở Lang Gia Các, hắn cơ hồ có được tất cả điển tịch mà mình muốn có.
Các loại huyền pháp, thậm chí có một số thần pháp, hắn đều đọc vô số.
Nếu tính ra thì chỉ sợ không phải là mấy ngàn đến cả vạn, ngoài ra còn được thấy vô số giải thích về lý niệm tu hành, dung nhập vô số lý giải đối với tu hành ở trên người, dần dần cảm thấy mình đối với tu hành, hoặc nói đúng hơn là thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đã tiếp cận viên mãn, giống như một con giao long, cuối cùng cũng dần dần trưởng thành, rất nhanh sẽ nghênh đón khoảnh khắc thuế biến hóa rồng.
Nhưng cũng không biết vì sao, càng là như vậy, hắn lại càng hoảng hốt.
Từ từ tiếp cận viên mãn, cũng càng minh bạch tu thành viên mãn là khó thế nào.
Con đường hắn đi là đúng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết phải dung nhập biến hóa vô tận, nhưng, biến hóa nào có điểm dừng?
Minh biết, đạt tới điểm dừng của biến hóa, mình sẽ có thể đột phá giai đoạn tu hành này.
... Nhưng lại không biết đâu mới là điểm cuối của biến hóa!
Cũng chính bởi vậy, Phương Nguyên lâm vào một phen khổ tư, hắn biết, dựa vào tu vi hiện giờ của mình, hoàn toàn có thể anh, nhưng hắn cũng minh bạch, mình chỉ cần chưa nghĩ thông một vấn đề cuối cùng này, chỉ sợ đã định trước không có duyên với Chí Tôn Nguyên Anh.
- Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể dựa vào tiên pháp mới có khả năng kết thành Chí Tôn Nguyên Anh à?
Một lúc nào đó, ngay cả bản thân hắn cũng có chút nghi vấn.
Nhưng cũng may, Phương Nguyên vẫn khá bình tĩnh, trong lòng có gấp đến mấy, cũng chỉ tự nói với bản thân rằng từ từ sẽ đến, đừng có gấp.
Một ngày này, lại tới giờ Thân, Phương Nguyên theo thói quen trước kia, đi tới lương đình ở Ngọc Bút Phong, nơi này ở gần Kiếm Kinh Các, hoàn cảnh thanh u, người hầu rất ít, thích hợp nhất cho truyền đạo thụ nghiệp, hai năm qua, hắn vẫn là ở đây dạy thiếu chủ Lang Gia, có điều rất cổ quái là, lần này khi tới lương đình, hắn lại kinh ngạc phát hiện Bạch Du Nhiên vẫn chưa tới.
Phương Nguyên vốn muốn dạy hắn xong rồi sau đó trở về đọc sách liền nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Du Nhiên vẫn rất nghe lời, mỗi ngày đều đã sớm ôm sách vở đợi mình tới, để tránh bị đánh, sao hôm nay lại bỗng nhiên giở lại thói cũ, không ngoan ngoãn nữa, chẳng lẽ là cảm thấy vết thương trên mông đã khỏi à?
Nhẫn nại, ngồi xuống vừa lật xem bút ký của mình vừa chờ Bạch Du Nhiên tới.
Thước đã chuẩn bị tốt, để ngay trên bàn đá.
Nhưng sau khi đợi một nén hương, Bạch Du Nhiên vẫn không hiện thân, Phương Nguyên dần dần đã có chút bực mình!
Có điều cũng đúng lúc này, chợt nghe tiếng thở dốc vội vàng, sau đó chỉ thấy trên đường nhỏ dưới núi, Bạch Du Nhiên ôm sách, cầm áo choàng, bay nhanh tới, sau lưng hắn còn có một nữ hài tử đang cười tủm tỉm đi theo, nhìn bộ dạng thì khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc áo tím, tu vi có vẻ rất không tầm thường, cùng hắn đi lên núi.
- Tiên sinh...
Bạch Du Nhiên một hơi xông tới bên cạnh lương đình, trên trán đã có mồ hôi, đầu tiên ôm đầu gối thở hổn hển mấy hơi, mới vội vàng giải thích:
- Tiên sinh đừng trách ta, là tỷ tỷ của Viên gia tới, kéo ta ta nói chuyện, cho nên mới chậm trễ thời gian.
- Hì hì, Tiểu Bạch đệ đệ, đây là nguyên nhân ngươi vội vàng chạy tới đây à?
Nữ hài dưới núi lúc này cũng đi tới cách đó không xa, cười nói:
- Ngươi từ khi nào trở nên hiếu học như vậy thế?
Bạch Du Nhiên quay đầu lườm nàng ta một cái, nói:
- Còn nói nữa à, đều là tại ngươi.
Sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý tới nữ tử lên núi theo, chỉ thản nhiên nói:
- Đừng có lấy cớ, đến muộn thì chính là đến muộn, nếu đã đến muộn, vậy cứ theo quy củ cũ, ngươi vẫn chưa quên bị đánh thế nào chứ?
Bạch Du Nhiên hít một hơi, có chút không tình nguyện, chậm rãi giơ hai tay ra.
Phương Nguyên cầm thước, nặng nề đánh vào lòng bàn tay hắn.
Bạch Du Nhiên đã ăn đòn quen rồi, chỉ nhắm hai mắt lại, cũng không dám trốn.
Nhưng còn không chờ thước này đánh xuống tay Bạch Du Nhiên, nữ tử đi theo Bạch Du Nhiên lại biến sắc, đột nhiên thân hình chợt lóe, đi tới trong lương đình, phất tay áo, một đạo lực lượng mạnh mẽ quét tới Phương Nguyên, tay kia thì thuận thế che cho Bạch Du Nhiên, xoay người quát to với Phương Nguyên:
- Man di từ đâu ra, ngươi là dạy học sinh như vậy à?
Một đạo lực lượng đó tuôn ra, Phương Nguyên lại không hề động đậy, chỉ có chéo áo hơn rung lên một chút.
Nhíu mày không vui, lạnh lùng nhìn nữ tử này, nói:
- Ta dạy học sinh, liên quan gì tới ngươi?
Nữ tử đó lại không để ý tới hắn, chỉ ôm Bạch Du Nhiên, nhẹ nhàng vỗ về, ôn nhu khuyên nhủ:
- Tiểu Bạch đệ đệ đừng khóc, ta đang thắc mắc sao ngươi lại gấp như vậy, nói với Viên tỷ tỷ đi, chẳng lẽ tiên sinh này của ngươi bình thường đều dạy ngươi như vậy à?
Khi nói, trong khẩu khí đã có chút oán giận.
Bạch Du Nhiên thiếu chút nữa bị đánh, vốn đã có chút ủy khuất, nghe nữ tử này nói vậy, lại oa một tiếng bật khóc, liên tục gật đầu.
Nữ tử này thấy vậy lại vô cùng phẫn nộ, lạnh lùng quay đầun hìn Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Hắn chính là thiếu chủ của Lang Gia Các, tuổi lại nhỏ như vậy, ngươi có tư cách gì mà đánh hắn? Ngươi lấy đâu ra đảm lượng mà không ngờ dám đánh hắn?