Chương 1016: Dấu hiệu nguy hiểm chợt xuất hiện (1)
Nữ tử họ Viên nổi giận đùng đùng chất vấn, khiến cho tâm tình của Phương Nguyên có chút không vui.
Hắn không biết nữ tử này rốt cuộc là người phương nào, đến từ đâu, nhưng thái độ chất vấn của đối phương đã khiến hắn không vui, thản nhiên nhìn nàng một cái, nói:
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện thì cũng thôi, ngươi là người lớn, chẳng lẽ vẫn không phân rõ được đúng sai?
- Ngươi đây là đang sai!
Nữ tử họ Viên nghe vậy, lại càng phẫn nộ hơn, trầm giọng quát:
- Tiểu hài tử là dạy như ngươi à? Ngươi là tiên sinh của hắn, dạy hắn học vấn và đạo lý là điều nên làm, nhưng ngươi có quyền gì mà đánh hắn, đừng có nói những lời ngọc không mài không nên thân cổ hủ đó, nói trắng ra là một số lão nhân ngoan cố dùng danh nghĩa muốn tốt cho tiểu hài tử mà trút giận thôi, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Tiểu Bạch đệ đệ, muốn dạy hắn học, vẫn phải kiên nhẫn một chút, giải thích đạo lý cho hắn, chẳng lẽ hắn lại vẫn không nghe lời ngươi sao?
Khi nói đến đây, vẻ tức giận trên mặt càng dày đặc, quát lên:
- Hôm nay ở ngay trước mặt ta, ngươi còn dám đánh người, thật sự không biết ngươi bình thường đã động thủ bao nhiêu lần, nếu ngươi không phải tiên sinh của Tiểu Bạch, ta hiện tại đã giết ngươi rồi.
Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời nữa.
Cũng là Bạch Du Nhiên được nữ tử đó ôm trong lòng, ra sức thò đầu ra, hắn trong hai năm gần đây đã ăn đòn không ít, cũng chất đầy một bụng oán hận, lúc này bỗng nhiên nghe thấy nữ tử họ Viên nói vậy, quả thật là nói đến trong tâm khảm.
- Tiểu Bạch đệ đệ, đi với tỷ tỷ, tiên sinh như vậy không cần nữa!
Nữ tử họ Viên nhìn bộ dạng nước mắt chảy ròng ròng của Bạch Du Nhiên, lại lộ ra biểu cảm đau lòng, ôm lấy hắn, muốn dẫn hắn ra khỏi lương đình, vừa đi vừa lườm Phương Nguyên, nói:
- Cùng lắm thì sau này tỷ tỷ sẽ dạy ngươi!
- Ta nói cho các ngươi đi à?
Phương Nguyên sầm mặt, lạnh lùng nói một câu.
Bạch Du Nhiên dù sao cũng vẫn sợ Phương Nguyên, nghe vậy liền đứng lại không dám động.
Nhưng nữ tử đó lại giận dữ, điềm nhiên nói:
- Ta đã bỏ qua cho ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Là mẫu thân hắn bảo ta dạy hắn, ngươi muốn dẫn hắn đi, vậy thì mời Bạch phu nhân tới đây nói chuyện với ta!
Nữ tử họ Viên cười lạnh, nói:
- Ngươi biết rõ Bạch phu nhân không có nhà, cho nên mới lôi nàng ta ra?
Phương Nguyên nghe cũng ngẩn ra, không ngờ Lang Gia phu nhân lại không ở Lang Gia Các, nghĩ chắc là có đại sự, có điều mình bình thường trừ đọc sách ra thì chính là dạy Bạch Du Nhiên, ít nói chuyện với người khác, cho dù với Bạch Du Nhiên cũng chỉ nói chuyện trên học vấn, chưa bao giờ nói gì khác, cũng thực sự không biết, nghe nữ tử họ Viên này nói vậy lại nhíu mày.
- Nếu Bạch phu nhân không có nhà, vậy hắn chỉ nghe tiên sinh của hắn là ta, ngươi dựa vào cái gì mà mang hắn đi?
Ngẩng đầu nhìn nữ tử họ Viên, hắn lạnh giọng nói.
- Nghe lời ngươi?
Nữ tử họ Viên bật cười:
- Ngươi có biết quan hệ giữa ta và Lang Gia Các là gì không mà dám ra vẻ tiên sinh ở trước mặt ta, nói cái gì mà mình là tiên sinh của tiểu Bạch công tử, hắn chẳng lẽ đã chính thức bái ngươi làm thầy à?
Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng, không trả lời.
Nữ tử họ Viên lại nói:
- Huống hồ cho dù Du Nhiên thực sự đã bái ngươi làm thầy, vậy hắn cũng không phải là của ngươi, dựa vào cái gì mà để ngươi quyết định, chẳng lẽ Du Nhiên còn không được quyết định chuyện của mình à?
Nói xong lại kéo Bạch Du Nhiên, nói:
- Tiểu Bạch, không phải sợ hắn, có tỷ tỷ ở đây, ngươi nói xem ngươi nguyện ý ở đây để hắn đánh, hay là nguyện ý theo tỷ tỷ về chơi khôi lỗi?
Bạch Du Nhiên nhìn Phương Nguyên, biểu cảm có chút do dự.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng không nói lời nào.
Nữ tử họ Viên bật cười,
- Ngươi cũng là tiểu nam tử hán, lá gan sao lại nhỏ như vậy?
Bạch Du Nhiên do dự một chút, nhìn về phía nữ tử họ Viên.
Nữ tử họ Viên cười lạnh nhìn Phương Nguyên:
- Lần này ngươi không phản đối chứ?
Vừa nói vừa kéo Bạch Du Nhiên bỏ đi.
Phương Nguyên bình tĩnh nhìn Bạch Du Nhiên, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi còn muốn chạy, vậy thì nghĩ cho kỹ, ta đã dạy ngươi hơn một năm, vốn không muốn giảng đạo lý với ngươi khi ngươi không hiểu đạo lý, nhưng ngươi ít nhất cũng nên biết phân biệt tốt xấu.
Bạch Du Nhiên nghe thấy những lời này, lại có chút do dự.
Nữ tử họ Viên chỉ cười lạnh, nói:
- Tiểu Bạch, ai tốt với ngươi chẳng lẽ vẫn chưa rõ à?
Khi nói, liền kéo tay Bạch Du Nhiên dọc theo thềm đá đi xuống, vừa đi vừa có thể nghe thấy nàng ta nói với Bạch Du Nhiên:
- Ta biết người này, ba năm trước đoạt lục đạo khôi thủ, rất là cuồng vọng, đáng tiếc phạm sai lầm, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, hiện giờ, đừng nghe hắn nói những lời dễ nghe như vậy, kỳ thật chính là vì tiên pháp của Lang Gia Các các ngươi mà đến, lòng tham rất sâu, sau này, cứ để Viên tỷ tỷ tự mình dạy ngươi, ngươi không biết đâu, lần này ta còn mang tới cho ngươi điểm tâm của Linh Lung Các, có muốn đi ăn không?
Bạch Du Nhiên rõ ràng cũng có chút vui vẻ hơn, kêu lên:
- Muốn ăn...
Nữ tử họ Viên cười nói:
- Vậy nên nhân lúc mẫu thân của ngươi không có nhà mà mau ăn đi, nàng ta không cho phép ngươi ăn nhiều đồ ăn phàm tục như vậy đâu!
Mà Phương Nguyên nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, cũng thở dài một hơi.
Thu thập sách vở, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
- Keng keng keng.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông dồn dập vang lên, giống như mưa rào trút xuống, vang vọng trong sơn cốc.