Chương 1017: Dấu hiệu nguy hiểm chợt xuất hiện (2)
Tiếng chuông này vừa vang lên, Phương Nguyên liền không nhịn được mà hơi nhíu mày, theo trực giác cảm thấy, tiếng chuông này gấp như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì, tâm niệm khẽ động, thần thức liền trải ra, quả nhiên nhìn thấy Lang Gia Các từ trên xuống dưới, nghe thấy tiếng chuông này đều kinh hãi, buông bỏ việc trên tay chạy vội ra, chỉ nghe thấy bọn họ đang vội vàng nghị luận:
- Cảnh Tiên Chung sao lại vang?
- Chẳng lẽ là có người xâm nhập à?
- Ai mà lớn gan như vậy, dám xông vào Lang Gia Các?
- Chớ có bối rối, ai giữ chức trách nấy, tìm giết tặc nhân!
...
Từ khi tiếng chuông này đột nhiên vang lên, mọi người hơi có chút hoảng loạn, nhưng Lang Gia Các không hổ là một trong thất đại thánh địa, nội tình sâu tới khó có thể tưởng tượng, mọi người cũng chỉ nghị luận mấy tiếng, liền ai đi làm việc nấy, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người mờ mờ từ trong bóng tối lướt ra, sau đó lao về phía các phương hướng, tất cả đều nhanh như tia chớp, lại gọn gàng ngăn nắp, theo trình tự mà hoàn thành.
Phương Nguyên cũng hơi cảm thấy kinh ngạc rồi không để ý nữa.
Nội tình của Lang Gia Các không phải là nhà nghèo cửa nhỏ như Thanh Dương Tông có thể sánh bằng, nếu là Thanh Dương Tông, vừa có địch tình, e là toàn bộ tiên môn đã náo loạn, nhưng Lang Gia Các lại không hề có loạn tượng, nhân mã các bộ trong mấy giây đều đã vào vị trí.
Trong ổn định lại có trật tự, giống như là xử lý việc nhỏ nào đó.
Nghĩ chắc người ta đã có đủ nhân tài, an bài, cao thủ, mình xuất thủ càng phiền thêm.
Mà lúc này, chỉ thấy trong vùng trời Lang Gia Các, đã có trận quang lấp lánh, ở cả địa vực đều có đại trận bao phủ, sau đó liền thấy trong mây trôi trên không trung, lại có mấy đạo khí cơ hùng hồn đang nhìn về phía này, khí tức như núi, trấn áp vùng trời sơn môn, sau đó, một đạo thân hình nhẹ nhàng lóe lên, liền xuất hiện trong đại trận, nho bào phần phật, bễ nghễ tứ phương.
Không phải ai khác, là đại viện chủ Thanh Ngô Thư Viện Ô Mộc tiên sinh Phương Nguyên từng thấy.
Bình thường Phương Nguyên thấy hắn, chỉ là một lão giả hiền lành nho nhã, nhưng lúc này, lại lộ ra phong phạm của cảnh giới Nguyên Anh, chậm rãi bước vào trong đại trận, tay áo tung bay, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Chuyện gì mà kinh động tới Cảnh Tiên Chung thế?
Bên cạnh hắn, rất nhanh liền có người lắc mình xuất hiện, vội vàng bẩm báo:
- Hồi bẩm tiên sinh, hình như có một số kẻ xấu dựa vào thủ lệnh của Lang Gia Các mà trà trộn vào, chỉ là bọn họ không biết, trận văn trong Lang Gia Các ba ngày đổi một lần, thủ lệnh bọn họ cầm không có biến hóa, không cẩn thận tiếp xúc với đại trận của thư các, chỉ là mấy người này cũng có chút bản lĩnh, trảm phá cấm chế, không biết trốn đi đâu rồi?
- Chẳng lẽ là có người trộm kinh?
Ô Mộc tiên sinh nghe vậy, khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:
- Rất nhiều năm rồi không thấy loại người ngông cuồng này, đóng cửa lại, chậm rãi tìm hắn!
- Tuân mệnh!
Mấy người đó tuân lệnh, lập tức nhanh chóng sắp xếp điều tra trong núi.
Mà Ô Mộc tiên sinh thì đứng trong hư không tự mình tọa trấn, để tránh yêu nhân đào thoát.
- Không ngờ lại có người xông vào Lang Gia Các?
Nữ tử họ Viên dẫn đang Du Nhiên đi nghe vậy liền hưng phấn, vội vàng nóivới Bạch Du Nhiên:
- Tiểu Bạch bảo bối, ta đưa ngươi về trước, sau đó ta cũng đi xem thử, rốt cuộc là người phương nào mà lớn gan như vậy, dám xâm nhập Lang Gia Các, cũng tiện giúp đỡ một chút!
Bạch Du Nhiên cũng chẳng bận tâm lắm, chỉ hưng phấn nói:
- Ta cũng muốn đi xem.
Nữ tử đó cười nói:
- Đến phiên ngươi thì đợi qua mấy năm nữa đi.
Bọn họ vừa nói vừa muốn dọc theo thềm đá đi xuống, chung quanh lúc này đã có vô số hộ vệ đi tới, bảo vệ an nguy cho Bạch Du Nhiên, tất nhiên không có gì phải lo lắng, nhưng không ai ngờ rằng, nữ tử họ Viên này vội vã dưa Bạch Du Nhiên về tinh xá ở chủ phong, đi nhanh vài bước liền thấy trên ngọn núi hai bên, đang có có một số nô bộc hốt hoảng, nhìn thì giống như vô tình chạy tới nơi này.
- Bốp.
Những người này bỗng nhiên đồng thời rút kiếm, kiếm quang như điện, đột nhiên chỉ về phía Bạch Du Nhiên.
Kiếm khí rất thịnh, không ngờ nằm ngoài dự kiến của người chung quanh.
Hộ vệ từ chung quanh chạy tới, còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang đã đến trước người Bạch Du Nhiên.
Thật sự không ngờ những người này lại ở ngay bên cạnh thiếu chủ Lang Gia Các, càng không ngờ thực lực của bọn họ lại mạnh như vậy.
Dưới thế cục này, ngay cả Ô Mộc tiên sinh ở trong không trung cũng không kịp ngăn cản.
- Các ngươi...
Nữ tử họ Viên phát hiện không đúng, trong lòng cả kinh.
Khi vội vàng quay người lại, liền thấy bên cạnh mấy người đó không ngờ mang theo kiếm thế, tuôn ra từng đạo hư ảnh màu đen, khơi dậy khí tức lạnh lẽo nào đó, bịt trời khóa đất, giống như mang theo lực lượng đáng sợ đánh thẳng vào đảm phách của người ta, điều này lập tức khiến cho nàng ta hốt hoảng, cả người toát mồ hôi lạnh, theo bản năng liền muốn bứt ra, trong nháy mắt đã lắc mình trốn ra ngoài mười trượng.
Cho tới khi thoát ly kiếm ý đang bao phủ tới, tim nàng ta vẫn đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ.
Chỉ là nàng ta vừa lui như vậy, Bạch Du Nhiên lập tức bị mấy đạo kiếm quang đó bao phủ ở bên trong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, ngây ngốc nhìn mấy người đang lao về phía hắn, cả người đã sợ tới ngây đơ.