Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1018 - Chương 1018: Kiếm Đạo Tà Tu (1)

Chương 1018: Kiếm đạo Tà tu (1)
Một màn phát sinh chung quanh Lương đình quá đột nhiên.

Lang Gia Các lớn như vậy, không ngờ mấy thích khách đó lại ở ngay gần đây, thực lực cũng mạnh như vậy, kiếm ý đó vô cùng lạnh lẽo, vượt xa dự kiến của mọi người, trong kiếm ý đó dường như còn mang theo một số ý cảnh khó có thể hình dung, khiến người ta vừa thấy đã sợ hãi.

Nữ tử họ Viên vừa né ra, lại chẳng khác nào đưa Bạch Du Nhiên đến tay đối phương, kiếm ý của đối phương mạnh mẽ đáng sợ, lại dọa cho hắn choáng váng, hắn vốn chưa tu hành, trên người mặc dù có không ít bảo bối hộ thân, nhưng trong lúc vội vã làm sao có thể sử ra được?

Trong nhất thời sợ tới ngây đơ, chỉ ngơ ngác nhìn mấy người trên mặt đeo mặt nạ quỷ lao về phía mình.

Cũng vào lúc đang bất lực này, đột nhiên áo xanh trước người bay phần phật, đập vào mi mắt hắn.

Phương Nguyên trong một bước đã vượt qua cự ly mấy chục trượng, xuất hiện trước người hắn, sau đó một thân thanh khí tăng mạnh, tay áo dài tung bay, trực tiếp quét về phía mấy thích khách đang xông tới, như nước như sóng, bên trong lờ mờ có lôi quang di động, vô cùng chói mắt, trong chốc lát cuốn về phía trước, giống như một mảng mây trôi màu xanh, nghênh đón mấy đạo kiếm quang sắc bén đáng sợ đang đâm tới.

Ầm một tiếng!

Mấy đạo kiếm quang đó bị tay áo Phương Nguyên hất văng.

Nhưng cùng lúc đó, chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, tay áo hắn cũng bị chém rách, hóa thành những con bướm xanh.

Phương Nguyên bật hơi khai tiếng, trong lòng cũng cả kinh, ba người này không ngờ đều là cao thủ hiếm thấy.

Không chỉ tu vi đều là Kim Đan cao cấp, kiếm đạo lại mạnh tới thần kỳ, e là còn cao minh hơn Lý Bạch Hồ năm đó.

Trong một cái phất đó của mình, vận dụng toàn lực, không ngờ tuy đẩy lùi được kiếm quang của bọn họ, nhưng cũng bị rạch cho rách tay áo, thậm chí suýt nữa thì cánh tay bị thương, có thể thấy được thực lực của mấy người này mạnh tới cỡ nào, trên trình độ nào đó mà nói thì e là không kém gì mình hiện giờ.

Có điều nghĩ cũng đúng thôi, nếu không có mấy phần bản sự, sợ là cũng không dám lẻn vào Lang Gia Các.

- Giết hắn...

Ba người đó không ngờ lại có một cao thủ như Phương Nguyên ở đây, có thể đẩy lùi kiếm quang của mình, trong lòng cũng hơi sợ, thấp giọng hét lớn, lại ép tới Phương Nguyên, ba người đồng thời khơi dậy một thân kiếm khí, mà quỷ dị hơn là lúc bọn họ xuất kiếm, phía sau không ngờ hiện ra mấy hắc ảnh mờ mờ, có khí tức quỷ dị nào đó từ trên hắc ảnh hiện lên.

Hắc ảnh đó hư vô mờ mịt, mang theo lãnh ý.

Mà khí tức trên hắc ảnh, thì giống như ác giao, gia trì đến trên thân kiếm, khiến cho kiếm khí của bọn họ đều trong chốc lát hình thành biến hóa nào đó, mang theo khí tức như vực như biển, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên!

Chỉ nửa hơi thở, kiếm quang này đã tới trước mặt Phương Nguyên.

Trước đây bọn họ là muốn bắt sống Bạch Du Nhiên không có tu vi, xuất thủ tất nhiên lưu lại dư địa, nhưng hiện giờ lại trực tiếp muốn giết người.

- Bốp.

Vào lúc này, Phương Nguyên không hề nghĩ ngợi, tay áo còn lại cuốn lấy Bạch Du Nhiên, sau đó phi thân rút lui.

Cho dù hắn hiện giờ tu vi đã tiến nhanh, cũng không muốn chính diện đón đỡ ba đạo kiếm quang này.

Kiếm quang đó, thật sự rất đáng sợ!

Thân hình hắn vừa động, ôm Bạch Du Nhiên lướt đi mấy chục trượng, nhưng kiếm quang đó không ngờ vẫn như bóng với hình, đuổi sát theo hắn, không thể thoát khỏi, dưới sự thôi động của loại lực lượng quỷ dị kia, chém đến trước người Phương Nguyên.

Không ngờ khiến hắn sinh ra một loại cảm giác lui không thể lui, đỡ không thể đỡ!

Nếu đã không có đường lui, vậy cũng chỉ đành xuất kiếm!

Phương Nguyên không kịp nghĩ nhiều, tay áo vung lên, thanh khí ngưng tụ, đã hóa thành một đạo trường kiếm màu xanh như thực chất, đột nhiên vung ra, một đòn này cũng vận dụng toàn lực, một thân kiếm ý đều được thôi động, khiến cho kiếm khí vô biên dồi dào, vẽ ra một hình cung quét ra, kiếm ý nổi lên, giống như thực chất, khiến cho hơn mười trượng trước người đều tràn ngập viên mãn.

Vừa ra tay, chính là kiếm đạo mạnh nhất mà hắn hiện giờ có khả năng thi triển.

Uy lực của Vô Khuyết Kiếm Kinh được hắn thôi động toàn lực, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn, đại viên vô khuyết.

Dưới kiếm khí quỷ dị vô khổng bất nhập của đối phương, cũng chỉ có kiếm ý vô khuyết bực này mới có khả năng ngăn cản được.

- Thừa Thiên Kiếm Đạo?

Nhìn thấy kiếm ý Phương Nguyên thôi động, một người trong ba người đó bật thốt lên.

Nghe được trong thanh âm của hắn cũng có chút hoài nghi và khó hiểu.

Ầm ầm!

Một giây tiếp theo, ba đạo kiếm quang giao phong với một đạo kiếm ý vô khuyết của Phương Nguyên, loạn lưu tràn ngập hư không, khuấy động tứ phương.

Bởi vì Phương Nguyên thi triển Vô Khuyết Kiếm Đạo, khiến cho phòng ngự trước sau không hề có sơ hở, cũng dẫn tới hắn hoàn toàn đón đỡ lực lượng của ba người này, lại chỉ nghe một tiếng hét to, trường kiếm màu xanh trong tay Phương Nguyên đã vỡ nát, sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng trở nên trắng bệch, khí cơ nghịch lưu vào phế phủ, có điều cũng may, kiếm của ba người đó vẫn bị hắn ngăn cản!

Mượn lực lượng mãnh liệt mà khủng bố của kiếm quang đối phương, Phương Nguyên ôm Bạch Du Nhiên, phi thân lui về phía sau.

- Đây là cái quỷ gì vậy?

Ba người đó cũng không ngờ Phương Nguyên lại có thể ngăn cản được kiếm thứ hai của bọn họ, tức thì bị kiếm đạo hắn vừa thi triển kinh động, trong đầu có chút không vận chuyển kịp, khi lại muốn ra tay, trước người đã xuất hiện một con cóc quỷ dị.

Trong nhất thời, chỉ cho rằng là thần thông cổ quái nào đó, trong lòng hoài nghi, tay hơi chậm lại.

- Tặc tử ngươi dám...
Bình Luận (0)
Comment