Chương 1019: Kiếm đạo Tà tu (2)
Nhưng cũng ngay lúc này, Ô Mộc tiên sinh tọa trấn trong không trung sớm đã hét lớn, dẫn động hộ sơn đại trận của Lang Gia Các, từ trong không trung lao xuống, vừa tới nơi, trong tay áo đã bay ra một chiếc tiên nghiễn (dụng cụ để mài mực thời xưa), đón gió phóng to như núi, mang theo trận thế, lại giống như một mảng biển núi, ầm ầm trấn áp về phía ba người này.
- Chạy mau.
Ba người đó thấy đã mất dư địa để trảm sát Phương Nguyên, bắt Bạch Du Nhiên, thống hận lườm Phương Nguyên một cái, sau đó không dám trì hoãn, quay đầu bỏ chạy về ba phương hướng khác nhau, thân hình đều cực nhanh, nháy mắt đã trốn ra cự ly hơn trăm trượng.
- Phù.
Nhìn thấy ba người bọn họ bỏ chạy, Phương Nguyên mới thở phào, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi.
Đến lúc này, thậm chí ngay cả tay phải cũng không thể nhấc lên được nữa.
Có thể thấy được trong tay áo bên tay phải bị chém rách, xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương, máu tươi đang từ từ trào ra.
Đầu Bạch Du Nhiên vừa hay hướng về phía vết thương đó, lúc này cũng thấy mà ngây người.
- Tặc tử các ngươi, tội đáng chết vạn lần!
Mà lúc này, Ô Mộc tiên sinh từ trong không trung hạ xuống, đại trận chuyển động, nháy mắt đã vây khốn thích khách gần hắn nhất, sau đó tiên nghiễn rơi xuống, trực tiếp trấn áp người đó thành thịt nát, có điều mắt thấy hai thích khách khác đang trốn về phương xa rất nhanh, hộ viện bình thường của Lang Gia Các căn bản không thể cản được, hắn cũng cũng chẳng buồn đuổi theo, mà lập tức canh giữ ở phụ cận.
Miệng lạnh lùng hét lớn:
- Mau bắt lấy chúng, giữ lại người sống để tra hỏi, sau đó mọi người ai tận chức nấy, hộ viện lập tức tập kết, kiểm tra từng thư các, phàm là người có hiềm nghi lập tức bắt vào thư ngục, không thể để một con cá nào lọt lưới.
Nhìn ra được, hắn hiện giờ đã có chút tức giận, thậm chí là nghĩ mà sợ.
Ngộ nhỡ Bạch Du Nhiên bị những người đó bắt đi thì hậu quả thật sự không thể lường được.
- Ầm ầm.
Cũng vào lúc hắn vừa nói ra, trong hư không xa gần, bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, lao về phía hai gã thích khách đó.
Đó đều là cao thủ trong Lang Gia Các, vốn ba gã thích khách như vậy vẫn không đáng để bọn họ xuất thủ, nhưng vừa rồi Bạch Du Nhiên gặp nạn, lại khiến cho tình thế lập tức khác đi, trong lòng cũng tức giận mà xuất quan, trấn áp về phía hai người đó.
Trong tầng tầng đại trận của Lang Gia Các, bị bắt chỉ là vấn đề sớm muộn, bọn họ căn bản không thể đào xuất sinh thiên.
- Tiểu công tử, ngươi có sao không?
Ô Mộc tiên sinh vội vàng đi tới trước người Phương Nguyên, nhìn Bạch Du Nhiên trong lòng Phương Nguyên, hỏi.
Bạch Du Nhiên rõ ràng đã sợ hãi, trên mặt hắn có một chút vết máu, chính là máu tươi từ trên cánh tay Phương Nguyên bắn lên mặt hắn.
Lúc này nghe Ô Mộc tiên sinh nói vậy, cũng chỉ ngơ ngác xuất thần nhìn Phương Nguyên.
- Cũng may tiên sinh đến nhanh!
Phương Nguyên đặt Bạch Du Nhiên xuống đất, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ với Ô Mộc tiên sinh.
Ô Mộc tiên sinh cũng nghĩ mà sợ, nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu hữu, may mà có ngươi ở đây, nếu không...
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Chỉ là chuyện một cái nhấc tay mà thôi!
Sau đó cũng không nói nhiều, xoay người định đi, hắn cũng biết Lang Gia Các lúc này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính là lúc bận rộn, mình ở lại nơi này cũng thành vướng bận, tuy trong lòng cũng có chút nghi hoặc về kiếm đạo của ba tên thích khách đó, nhưng chắc hẳn sau khi Lang Gia Các điều tra xong, cũng sẽ báo cho mình, lúc này, không ở lại thêm phiền là tốt nhất.
Bạch Du Nhiên thấy Phương Nguyên muốn đi, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Tuy hắn tuổi tác không lớn, nhưng thông minh lanh lợi, tất nhiên minh bạch một số đạo lý, lúc này trên mặt đã chảy ra hai hàng nước mắt, đột nhiên tiến lên vài bước, tóm lấy góc áo Phương Nguyên, gọi một tiếng "Tiên sinh", lại không biết nên nói gì.
Phương Nguyên nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn muốn nói gì, thế là xua tay, thản nhiên nói:
- Ngươi trở về đi!
Bạch Du Nhiên chu môi, bộ dạng như sắp khóc.
- Hừ, ba tên yêu nhân này dám lẻn vào Lang Gia Các, tội không thể tha...
Cũng đúng lúc này, nữ tử họ Viên kia vội vàng chạy tới, biểu cảm của nàng ta lúc này cũng rất khó coi, căm giận thi lễ với Ô Mộc tiên sinh, lớn tiếng mắng chửi, sau đó liền đi tới ôm Bạch Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, bộ dạng vừa lo lắng lại sợ hãi, nhưng Bạch Du Nhiên lại đột nhiên vươn tay đẩy nàng ta ra, sau đó xoay người lại, vẫn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Nguyên.
- Ài Tiểu Bạch bảo bối, ta xem ngươi có bị thương hay không.
Sắc mặt nữ tử họ Viên vừa lo lắng, vừa có chút xấu hổ, không nhịn được ngượng ngùng nói.
- Viên tiểu tiên tử, ngươi đừng quấy nhiễu hắn!
Ô Mộc tiên sinh ở bên cạnh thấy vậy, lạnh lùng nói.
Nữ tử họ Viên khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng ở trước mặt Ô Mộc tiên sinh chung quy vẫn không dám càn rỡ.
Mà Ô Mộc tiên sinh lúc này cũng không che giấu sự chán ghét đối với nàng ta, vừa rồi hắn tọa trấn trong không trung, tuy không thể tới cứu đúng lúc, nhưng lại nhìn thấy rất rõ ràng, thật sự rất chán ghét hành động vừa gặp nguy hiểm đã lập tức chạy đi xa của nữ tử này, thậm chí là thống hận, nhìn thì chỉ là nàng ta hành động theo bản năng, nhưng suýt nữa đã đẩy Lang Gia Các vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Thôi bỏ đi.
Ô Mộc tiên sinh càng nghĩ càng giận, lại nói với nữ tử họ Viên:
- Ngươi trước tiên rời khỏi Lang Gia Các đi đã.
Nữ tử họ Viên đó kinh hãi, nói:
- Nhưng phu nhân nói sẽ cho ta...
Ô Mộc tiên sinh cười lạnh một tiếng, nói:
- Chuyện đó chúng ta cần cân nhắc lại!