Chương 1020: Khai Sáng Tiên Sinh (1)
Lại có yêu nhân lẻn vào, suýt chút bắt thiếu chủ nhân Lang Gia Các, tuy rằng chỉ làm kinh sợ một phen, nhưng vẫn tạo nên gợn sóng rộng lớn. Những thế lực dưới Lang Gia Các đều kinh sợ liền mau chóng hành động, điều tra những manh mối liên quan đến việc này, tuy rằng trong ba tên thích khách, một tên bị Ô Mộc tiên sinh giết, hai tên còn lại không thể trốn thoát cũng lựa chọn tự bạo Kim Đan, nhưng nếu bọn họ đã lẫn vào thì nhất định sẽ lưu lại một ít manh mối, Lang Gia Các muốn điều tra, có thể sẽ tra ra rất nhiều manh mối.
Mà kết quả tra được không cần nói cũng biết, dù những Tà tu kia chết rồi, nhưng sơn môn hoặc gia tộc của bọn họ đều phải trả giá đau đớn thê thảm, mà người đã từng giúp bọn họ việc này cũng sẽ trả giá khá đắt.
Lang Gia Các là quái vật khổng lồ, tuy ngày thường khá khiêm tốn, nhưng một khi giận lên sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.
Mà có người nói cũng vì việc này, Bạch phu nhân mới vừa rời khỏi Lang Gia Các không tới ba ngày, chuẩn bị đi về Ma Biên một chuyến, nửa đường cũng phải quay đầu trở lại, giao trách nhiệm nghiêm tra việc này, cũng bởi vì quá lo lắng cho con trai bảo bối của bà.
Đối với những việc đó, Phương Nguyên hoàn toàn không biết, cho Bạch Du Nhiên ngừng học, mỗi ngày ở bên trong đọc sách, tìm hiểu các loại thần thông, tăng lên tu vi của chính mình, có điều không nghĩ tới đến ngày thứ ba, khi hắn vừa đẩy cửa tiểu lâu đi ra, định đến thư các, nhưng lại thấy Bạch phu nhân, một thân áo bào trắng, dẫn theo Bạch Du Nhiên, sắc mặt nghiêm trọng, đi về phía tiểu lâu.
Mà sau lưng hai người, dẫn theo mấy người Ô Mộc tiên sinh, còn có một đám người ôm theo các loại lễ vật.
- Quỳ xuống!
Tới trước tiểu lâu, Bạch phu nhân trầm giọng thốt lên.
Bạch Du Nhiên mặc nho bào trang trọng, mau chóng quỳ xuống, dập đầu trước Phương Nguyên.
- Phu nhân, ngài đây là...
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Bạch phu nhân.
- Thiếp thân đến cám ơn Phương Nguyên tiên sinh cứu tính mạng tiểu nhi của ta.
Bạch phu nhân khom người thi lễ trước Phương Nguyên, sau đó nghiêm túc nói:
- Mặt khác, thiếp thân còn muốn mời Phương Nguyên tiên sinh chính thức làm thầy dạy đạo lý cho hài nhi ta, cầu tiên sinh đừng ghét bỏ, chính thức thu nhận Bạch Du Nhiên làm môn hạ…
- Chính thức bái ta làm thầy?
Phương Nguyên nghe xong, có chút kinh ngạc.
Hắn cứu Bạch Du Nhiên một mạng, hẳn Lang Gia Các cũng sẽ có chút biểu hiện, nhưng không nghĩ tới, biểu hiện lại có phân lượng như vậy. Bạch Du Nhiên này là con trai độc nhất của Các chủ Lang Gia Các, tương lai sẽ trở thành chủ nhân của Thánh Địa, địa vị cao biết bao, Bạch phu nhân mời hắn dạy cậu ta một chút, quản giáo nghiêm một chút, điều này cũng có thể lý giải, nhưng muốn nhận hắn làm thầy chính thức, quả thật có chút vượt quá tưởng tượng.
Dù chỉ là khai sáng tiên sinh, cũng rất có phân lượng.
Nếu chỉ có chút lễ tạ ơn, Phương Nguyên cũng tiện tay thu rồi, nhưng chuyện bái sư quá quan trọng, nên hắn có chút do dự.
Ở sau lưng Bạch phu nhân, Ô Mộc tiên sinh cười nói:
- Phương Nguyên tiểu hữu, việc ngày đó chúng ta đều nhìn thấy rõ, trong tình huống nguy hiểm, ngươi liều mình cứu người, rất có phong phạm quân tử, thêm vào đó, ngươi vốn là người đứng đầu Lục đạo, học hỏi hơn người, để tâm dạy dỗ, tiểu công tử theo ngươi, học vấn sẽ tiến bộ rất nhanh, danh tiên sinh này ngươi hoàn toàn xứng đáng.
Những người bên cạnh nghe xong, cũng cười khích lệ.
Kỳ thực nếu như trước đó, Bạch Du Nhiên muốn nhận Phương Nguyên làm thầy, chưa chắc bọn họ đã đồng ý, dù sao trong mắt bọn họ, tuổi của Phương Nguyên còn quá nhỏ, bối phận lại thấp, có thể dạy Bạch Du Nhiên vài thứ, nhưng muốn làm tiên sinh của thiếu chủ nhân Lang Gia Các, điều này chênh lệch mấy phần tư cách, nhưng trong tình huống nguy cấp Phương Nguyên lại cứu Bạch Du Nhiên một mạng, đây lại là chuyện khác!
So sánh với tính mạng của thiếu chủ Lang Gia Các, thì chút danh tiếng cùng địa vị có thể không để ý.
Phương Nguyên không lập tức đồng ý, nhìn Bạch Du Nhiên, hỏi:
- Trong lòng ngươi, thật sự muốn bái ta làm thầy sao?
Bạch Du Nhiên nghe xong, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, cúi dập đầu xuống.
- Tiên sinh, là ta cầu mẫu thân dẫn ta tới, vì ta thật muốn bái ngài làm thầy, chuyện kia... Trước đây ta quá ngốc, bây giờ mới biết ai mới thật sự tốt với ta...
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Đổi lại là người khác, ta cũng sẽ cứu giúp, đây là căn bản làm người, cũng không phải vì ngươi gặp nạn ta mới ra tay giúp, ngươi không phải lo lắng quá, cũng đừng vì muốn trả ta ân tình này, phương pháp có rất nhiều, cũng không cần nhất định phải nhận ta làm tiên sinh, dù sao hai năm qua ngươi theo ta học hành, cũng chịu không ít khổ cực.
Bạch Du Nhiên nghe xong, ngượng ngùng cười, sau đó thật lòng ngẩng đầu lên, nói:
- Tiên sinh, trước đây trong lòng ta thật sự không phục, thế nhưng ngày hôm qua mẫu thân để ta tính toán một món nợ, lại khiến ra hiểu được!
Phương Nguyên hơi ngẩn người, nhìn Bạch phu nhân hỏi:
- Món nợ gì?
Bạch Du Nhiên:
- Mẫu thân hỏi ta chịu đựng qua mấy lần đánh, ta vẫn còn nhớ, chừng trăm lần có hơn.
Nói đến chỗ này hắn hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp.
- Sau đó mẫu thân hỏi ta, có lần nào ta không phạm sai lầm mà bị đánh không?
Phương Nguyên nghe vậy chỉ cươi cười, hỏi:
- Có không?
Bạch Du Nhiên trịnh trọng lắc đầu.
- Không có!