Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1033 - Chương 1033: Khổ Tu Tuyết Nguyên (2)

Chương 1033: Khổ tu Tuyết Nguyên (2)
Mà đối mặt sự hỗn loạn này, hắn phải nghĩ ra chút phương pháp đối ứng mới được.

Ở Lang Gia Các đọc sách mấy năm, kiến thức của Phương Nguyên tăng lên không ít, đối nhân xử thế cũng cân nhắc chu toàn. Lúc này mới nhìn thoáng qua hắn đã biết được toàn bộ sự việc, sự hỗn loạn ở Tuyết Châu hay Tuyết Nguyên, hắn cũng nghĩ ra đối sách rất nhanh.

Mặc dù hắn là người đọc sách, nói đạo lý, nhưng nếu loạn đến cỡ này liệu nói đạo lý có hữu dụng không?

Nếu như nói đạo lý vô dụng, vậy thì càng không nên nói đạo lý.

...

...

Biên giới Tuyết Châu, chính là tuyết tuyến.

Xuyên qua tuyết tuyến, sẽ tiến vào Tuyết Nguyên rộng lớn.

Nếu nói ở Tuyết Châu có Tẩy Kiếm Trì tồn tại, mới có thể nói chút quy củ, như vậy sau khi qua tuyết tuyến, thật sự trở thành một nơi có môi trường khắc nghiệt, nơi đây có cái lạnh buốt giá, dù là nham thạch, cũng có thể bị đông cứng thành vết nứt nẻ, dù là băng cứng, cũng có thể bị gió thổi làm trầy xước, không có một ngọn cỏ tồn tại, như địa ngục màu trắng.

Tuy nhiên, dù hoàn cảnh có khắc nghiệt cũng không cản được bước tiến của Tu hành giả.

Dù có thể đông chết người, thì bên trong cũng có hình bóng tu hành giả.

Bọn họ cam tâm ở đây đấu với Tuyết thú, chịu băng tuyết tẩy lễ.

Trong tình huống bình thường, người tới nơi này được chia làm ba loại.

Loại thứ nhất chính là Tà tu, bọn họ không có đất dung thân ở Cửu Châu, chỉ có thể giành không gian sinh tồn ở đây.

Loại thứ hai là Khổ Tu giả, bọn họ theo đuổi hoàn cảnh khắc nghiệt thế này để mài giũa đạo tâm, theo đuổi tiến cảnh.

Người còn lại là chính là thợ săn kho báu.

Bên trên Tuyết Nguyên, tuy rằng khó có thể sinh tồn, nhưng cũng có vô số bảo vật sinh trưởng trong hoàn cảnh này, chỉ cần tìm được một cây, cũng có thể bán ra với giá rất cao. Hơn nữa, những Tuyết thú ngủ đông bên trong băng tuyết kia cũng vô cùng nguy hiểm, hơi một tí là muốn tính mạng người, nó cũng là một loại bảo bối, khắp người đều là bảo vật, đánh chết một con, máu thịt lân sừng, đều có thể bán ra với giá rất cao.

Mặt khác, bên trên Tuyết Nguyên cũng có vô số truyền thuyết, có người nói có rất nhiều đại tu, trước khi tọa hóa, đều sẽ tới đến Tuyết Nguyên, dựa vào cái lạnh của thiên địa, phong ấn cơ thể, chờ mong có một ngày tỉnh lại, mà truyền thừa của bọn họ, cũng sẽ ở lại trong Tuyết Nguyên, dù là ai tìm tới, cũng gặp vận may lớn, từ đây quật khởi cũng không phải là chuyện không thể.

Cũng chính vì nguyên nhân này, trên Tuyết Nguyên mênh mông không phải hoàn toàn không có dấu vết tồn tại của con người.

Từ đường băng sương vượt qua tuyết tuyến, một đường đi về phía bắc, có một con đường tương đối bằng phẳng.

Con đường đã được vô số người tu hành đi qua, là con đường khó gặp trên Tuyết Nguyên. Mà cuối con đường này, chính là Vu Tuyết Sơn, nó cao vút trong mây, trên núi cao nhất thiên địa lại tồn tại một khách sạn, khách sạn này không lớn, lại là khách sạn duy nhất trong phạm vi vạn dặm, bởi vậy người ở trên Tuyết Nguyên dù là Tà tu, Khổ Tu giả, hay là thợ săn báu vật đều sẽ xem nơi này là nơi dừng chân của mình, trong biển tuyết mênh mông, tìm thấy một tia an ủi.

Lúc này, cửa quán trọ bị một người gầy yếu dùng sức đẩy ra, bên ngoài gió tuyết tàn phá bừa bãi, lập tức điên cuồng tiến vào quán, bóng dáng gầy yếu ngã xuống đất, tựa như dùng hết khí lực, một lát đứng lên không nổi.

- Mẹ nhà nó, lại để cho gió tuyết thổi vào, mau đóng cửa!

Trong khách sạn, trên hàng chục bàn gỗ lớn, có không ít người vây quanh ăn uống, lập tức quát mắng.

Bóng người gầy yếu ngã nhào trên mặt đất, thở hổn hển mấy hơi mới chịu bò lên đóng cửa, tuy nhiên vào lúc này, hầu bàn trong quán trọ, một tu sĩ Trúc Cơ cao giai, cũng đã sớm hùng hùng hổ hổ chạy tới, dùng sức đóng cửa lại, sau đó đá một cước vào người nằm phục trên mặt đất, căm giận mắng:

- Người ăn mày này, còn chưa chết trên Thiên sơn.

Nữ tử dáng người gầy gò bò lên, tuy rằng trên mặt nàng có chút bẩn thỉu, nhưng ngũ quan thanh lệ, môi khô nứt, trên mặt cũng có không ít vết máu, đã che đậy không ít sự quyết rũ của nàng.

Trúng một cước của gã hầu bàn, nàng cũng im lặng không lên tiếng, chỉ yên lặng bò lên, chậm rãi đi về phía bàn không người.

Còn chưa ngồi xuống, hầu bàn lại đẩy mạnh nàng một cái, nói:

- Đây là nơi để ngươi ngồi sao?

Nữ tử thon gầy mím môi, như đã quen, lại yên lặng đi tới bàn đất nhỏ trong góc, kéo một ghế ngồi xuống, âm thanh khàn khàn nói:

- Ta muốn một bình rượu Băng Thảo, thêm ba cân thịt dê tuyết!

Tiểu nhị kia như cười như không nhìn nàng lên tiếng:

- Được, một trăm lạng linh tinh!

Nữ tử thon gầy ngẩng đầu lên, hỏi:

- Không phải trước đây chỉ lấy ba mươi hai linh tinh sao?

Tiểu nhị kia cười lạnh.

- Hiện tại chính là cái giá này, không muốn thì cút ra ngoài!

Nữ tử thon gầy trầm mặc một chút, sờ sờ túi càn khôn của nàng, sắc mặt hơi ảm đạm, một lát sau, nàng dứt khoá lấy ra một cây bảo dược lá đỏ thân trắng đặt trên bàn, nói:

- Tiền của ta không đủ, nhưng một cây sâm tuyết này là ta đoạt từ trong miệng một con trăng tuyết, giá trị của nó trên ba trăm hai linh tinh, ngươi cần trả lại ta hai trăm linh tinh...

- Ngươi có vận may đến vậy sao?

Tiểu nhị kia có chút bất ngờ nhìn nàng, cầm qua sâm tuyết, cười lạnh nói:

- Nó đáng giá trả một bữa ăn của ngươi.
Bình Luận (0)
Comment