Chương 1034: Tuyết công tử Tuyết Nguyên (1)
Nữ tử thon gầy vội la lên:
- Cái này đáng giá ba trăm linh tinh...
Hầu bàn cười lạnh.
- Nếu như Cửu Châu, cái này còn đáng giá ba ngàn lượng linh tinh, nhưng trong Tuyết Nguyên này, giá trị chỉ bằng ba cân thịt dê tuyết!
Nữ tử thon gầy dường như có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hầu bàn, trầm mặc không nói.
Hầu bàn ở trên cao nhìn xuống, dương dương tự đắc nhìn nàng.
Thực khách xung quanh, lúc này một đám tụm năm tụm ba đều ngừng lại, nhìn nàng cười hì hì.
Cuối cùng nữ tử thon gầy cũng đành gật gật đầu, thỏa hiệp.
- Rượu phải thuần một chút, thịt dê tuyết béo một chút.
Hầu bàn cười gằn một tiếng, cầm sâm tuyết rời đi.
- Đùng.
Không lâu sau, một mâm sắt bẩn thỉu, một bầu rượu xẹp xẹp, ném tới trước mặt nữ tử.
Rượu lập tức bị vơi hết phân nửa, hơn nữa rượu chỉ có hơi màu lam, rõ ràng là đã pha rất nhiều nước.
Mà trên mâm toàn thịt vụn, lại không đủ ba cân, còn có rất nhiều xương vụn xen lẫn trong đó, dính trây ra, đừng nói không phì, thậm chí còn không giống mẻ thịt dê tuyết, giống như phần thực khách ăn còn thừa lại trộn lẫn vào nhau.
Nữ tử thon gầy nhìn mâm như cho heo ăn, trầm mặc rất lâu.
Sau đó nàng bắt đầu dùng sức nhét thịt vào miệng nhai ngấu nghiến, trông như lang hùm sói đói.
Thực khách xung quanh ồn ào cười to:
- Sao lại có người như chó lợn thế này?
Mùi thịt không ngon, nữ tử thon gầy mấy lần suýt nữa phun ra ngoài, nhưng vẫn liều mạng nuốt chúng nó xuống, ít thịt nát cuối cùng đều dùng lương thực phụ bánh ngô trám đưa vào trong bụng.
Mà bình rượu kia, bởi vì pha quá nhiều nước, mùi vị không còn tự nhiên, không chỉ nhạt nhẽo, hơn nữa có vị cay cay xông thẳng lên trán, nhưng nữ tử vẫn uống vào từng hớp, uống không bỏ một giọt, mới để bình rượu qua một bên.
Thoạt nhìn, nàng như quỷ đói đầu thai.
Nhưng nàng làm thế không phải vì no bụng.
Trong Tuyết Nguyên nghèo nàn, gió sương giá lạnh, tuyệt không phải người thường có thể chống đỡ, dù là người tu hành thân thể cường tráng cũng phải vận chuyển pháp lực không ngừng mới có thể chống đỡ gió lạnh.
Ăn thịt dê tuyết, là bởi vì dê tuyết sinh ra ở Tuyết Nguyên lạnh lẽo, lại là một yêu thú tính hỏa, vì lẽ đó, thịt của nó ngoại trừ để người tu hành bổ sung năng lượng cần thiết còn giúp bọn họ chống đỡ giá lạnh ở mức nào đó.
Mà rượu Băng Thảo lại lại rượu độc nhất ở Tuyết Nguyên, lúc nấu rượu có bỏ linh dược Băng Tinh thảo, giúp thân thể người ta duy trì ở nhiệt độ thấp hơn trong thời gian dài, như vậy thời gian duy trì thể lực dài hơn.
Hai thứ này, thường thấy nhất trên Tuyết Nguyên, cũng là tài nguyên tu hành cấp thấp nhất, hoặc cũng có thể nói là tài nguyên sinh tồn.
Đương nhiên còn có rất nhiều tài nguyên càng tốt hơn, khiến người ta có thể chống đỡ được giá lạnh trên Tuyết Nguyên này.
Tuy nhiên, những đồ vật kia giá trị rất cao, hiện tại nữ tử thon gầy không thể thể mua được.
Sau khi ăn như hùm như sói, nữ tử thon gầy không lập tức rời đi, mà thu mình vào trong góc tường, thân thể co ro ngồi giữ ấm bên bếp lửa thịt dê tuyết cách đó không xa, hơi thở lặng yên không một tiếng động, thoạt nhìn nàng mệt mỏi đến cực điểm, dường như đang ngủ.
- Tiên sư nó, lại ở đây không chịu đi!
Hầu bàn qua tới thu dọn mâm gỗ và bầu rượu, căm ghét nhìn nữ tử đá tới một cước.
Nữ tử lệch qua bên cạnh, hơi di chuyển về một bên khác, lại chôn đầu trong cánh tay, giả vờ không nghe thấy.
Trên Tuyết Nguyên, giấc ngủ rất quan trọng với người tu hành.
Bởi vì trên Tuyết Nguyên quanh năm gió lớn, linh tính dao động, rất khó thông qua thổ nạp đưa vật chất vào trong cơ thể, vì lẽ đó so với tĩnh tọa thổ tức, thì một giấc ngủ có thể khiến cho bọn hắn nghỉ ngơi tốt hơn, sẽ không vì mệt nhọc quá độ mà kiệt sức.
Vì được ngủ yên, dù có bị la mắng một chút cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tựa như da mặt rất dày, nhưng bị kẹp trong thế giới gió tuyết này, người da mặt mỏng làm sao tiếp tục sống được?
Nhìn nữ tử ngủ gục, trên người tấm da cừu dơ bẩn dầy cộm nặng nề, nhưng vẫn không thể che giấu được tư thái đẹp tinh thế của nàng. Khách trong khách sạn cười nói, bọn nói chuyện không ngừng, ánh mắt thường xuyên lướt nhìn nữ tử thon gầy này, nữ tử làm như không nghe thấy, lẳng lặng ôm đầu gối ngủ một canh giờ.
Lúc này, gió tuyết bên ngoài khách sạn như nhỏ đi một chút, sắc trời trong xanh hơn.
Thân thể nữ tử cử động, lại từ từ đứng lên, bước chân nặng nề, đi ra ngoài khách sạn.
- Nàng còn muốn đi sao?
- Không phải bị điên rồi chứ, không sợ chết trên Vu Tuyết Sơn?
- Cảnh giới Trúc Cơ, làm sao có khả năng vượt qua được ngọn núi kia?
- ...
- ...
Thực khách xung quanh không nhịn được bàn luận, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.
Nhưng nữ tử này tựa như không nghe không thấy, ánh mắt yên tĩnh mà kiên nghị, đi ra cánh cửa khách sạn, sau đó chậm rãi lê từng bước trên lớp tuyết dày đặc, đón gió tuyết gào thét như lưỡi đao ập tới, đi thẳng về phương bắc.
Ở nơi đó, mây đen giữa không trung dày đặc có một ngọn núi sừng sững, nó như là nơi giao hợp đất trời, cao cao tại thượng, như bước thang lên trời, gió tuyết từ trên cao ập xuống, tựa như sóng dữ cuộn trào, người đi lên núi như đi ngược dòng nước, chống chọi với gió tuyết lạnh giá nhất, như cá chép vượt Long Môn trong truyền thuyết vậy.