Chương 1045: Lại leo Vu Tuyết Sơn (2)
Phương Nguyên nghe xong, nhàn nhạt nhìn bọn họ, hỏi:
- Các ngươi cảm thấy nàng không biết tự lượng sức mình?
Ba vị lão ma nhìn nhau, vội vàng đồng thời cùng nói:
- Chúng ta cảm thấy tiểu tiên tử thật kiên trì, nhất định có thể thành công!
Lúc này, trên Vu Tuyết Sơn tuyết càng lúc càng lớn, dưới chân núi, Kim Hàn Tuyết chậm rãi leo lên, tốc độ không nhanh nhưng vô cùng kiên quyết. Trên đỉnh Vu Tuyết Sơn, những thực khách trong khách sạn cùng mấy người chưởng quỹ, đang khóc ròng, kêu rên không ngớt, chen chúc lẫn nhau, từng bước trượt xuống dưới ngọn núi, thỉnh thoảng trượt chân, lăn mấy vòng.
Trong những người này, đã có người bị đông cứng thành cây kem, cũng có người không cẩn thận ngã vào xuống, bị kẹp trong băng, những người còn lại đều đông cứng, run lên không ngớt, sinh tử chỉ là vấn đề thời gian. Không phải do tu vi bọn họ thấp, trên thực tế, ngoại trừ hầu bàn, phần lớn thực khách và chưởng quỹ, đều đạt đến cảnh giới Kim Đan, nếu thật sự bền lòng, xuống núi cũng không khó.
Vào lúc này, biểu hiện của bọn họ cực kỳ kém, cảnh giới Kim Đan lại đứng không vững trong gió tuyết, càng không có dũng cảm đối đầu với nó, nói cho cùng, cũng chỉ vì đan phẩm bọn họ không tốt, chiến ý không mạnh mẽ.
Trên Tuyết Nguyên, tuy rằng người người dũng mãnh, nhưng nếu bàn về đạo tâm và chiến ý, cũng chưa hẳn được bao nhiêu.
Đại khái bọn họ có thói quen bày ra dũng mãnh của mình trước mặt người có tu vi thấp, trước người mạnh mẽ thì lại khúm núm sợ hãi, dũng mãnh như vậy không thật sự dũng mãnh, không có cách nào đối diện với gió tuyết lạnh lẽo trên Vu Tuyết Sơn.
Đến sườn núi, Kim Hàn Tuyết và bọn họ gặp thoáng qua.
Lẳng lặng nhìn nhau một chút.
Cũng chỉ nhìn nhau, không nói gì, nhưng trong mắt Kim Hàn Tuyết lại lóe qua một tia ngạo ý.
- Ở trong mắt các ngươi, ta rất nhỏ yếu, nhưng ta lại cố gắng lên núi.
- Còn các ngươi, lại gào khóc xuống núi!
- ...
- ...
Mấy người chưởng quỹ khi xuống dưới núi, số người còn lại không đến một nửa, những người còn sống tu vi hơi cao hơn, ý chí kiên định hơn một chút. Lúc này, trong lòng bọn họ vừa sợ hãi, vừa hận Phương Nguyên, nhưng nhớ đến ánh mắt Kim Hàn Tuyết khi đó, trong lòng bọn họ lại trở nên vô cùng phức tạp.
Nhưng lướt qua rất nhanh, bọn họ nổi lên thống hận Phương Nguyên.
Cảm thấy tên Tuyết công tử đúng như trong truyền thuyết, không nói đạo lý, thậm chí càng tàn nhẫn hơn trong truyền thuyết!
Bên trên Tuyết Nguyên, đám người ma đầu dù thô bạo, giết người cũng đều phải có lý do.
- Hô... Hô...
Lúc này, Kim Hàn Tuyết đã vượt qua sườn núi, bắt đầu leo lên chỗ càng cao hơn, gió tuyết càng lúc càng lớn. Không biết từ lúc nào, phía tây trên bầu trời, mây đen xuất hiện dày đặc, bao phủ cả nửa bầu trời, như muốn rơi xuống đất, khiến bầu trời xung quanh Vu Tuyết Sơn vốn u ám lại càng u ám hơn, như màn đêm buông xuống.
Dưới mây đen bao phủ, con đường leo núi của Kim Hàn Tuyết trở nên khó khăn hơn một chút, nhưng vẫn cắn răng giữ vững.
Còn mấy người chưởng quỹ sau khi xuống được dưới chân núi, mỗi người nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi bới Phương Nguyên:
- Khách sạn bị hủy, sau này phải đi nơi nào đặt chân, trong băng thiên tuyết địa xây một khách sạn dễ lắm sao?
- Haizzz, ngay cả Đồng lão ma cũng không một lời không hợp liền phá huỷ nơi đặt chân của mọi người như vậy đâu.
- Yên tâm đi!
Có người căm hận nói:
- Đồng lão ma sẽ không bỏ qua cho hắn!
Người bên cạnh phụ họa.
- Đồng lão ma đã chính mồm nói, nữ nhân này hắn coi trọng, nên mới không ai dám động đến nàng, bây giờ vị Tuyết công tử kia lại muốn trút giận cho nữ nhân kia, như vậy không phải hắn cố ý khiêu khích uy của Đồng lão ma sao?
- Công tử.
Mà ở pháp chu, ba lão ma nhìn mây đen ở phía phía tây, trầm thấp kêu lên.
Trong lòng Phương Nguyên đã sớm có tính toán, không chút biến sắc nhìn mây đen trên bầu trời phía tây.
- Ha ha ha ha, quả nhiên không hổ là Tuyết công tử.
Lúc ánh mắt Phương Nguyên nhìn sang, bên trong mây đen có một người không kiềm chế nổi.
Một tiếng cười sang sảng, sau đó liền thấy một bóng người cao lớn, kéo mây đen dầy cộm nặng nề, lộ ra thân hình.
Hắn mặc một trường bào màu trắng, thoạt nhìn khoảng năm, sáu mươi tuổi, râu bạc trắng, ngay cả ánh mắt, con ngươi cũng màu trắng ảm đạm, khiến người nhìn sinh ra cảm giác sợ hãi, thế nhưng trong lời nói lại mang theo ý cười, vô cùng phóng khoáng, cũng không biết hắn đã ẩn nấp bao lâu, mãi đến lúc này mới hiện thân, đứng trên mây cười to.
- Đó là... Đồng lão ma Bạch Cốt Hồ?
Mấy người chưởng quỹ run rẩy trốn trong khe núi, lúc nghe thấy âm thanh này, vội vã ló đầu nhìn xem, sau đó lại trở run rẩy không ngừng, vừa sợ hãi vừa kích động, không nhịn được kêu ra tiếng.
Đang nói đến, sao Đồng lão ma lại đến liền thế.
Quá tốt rồi, vẫn nên để ma đầu bản thổ nói quy củ, nhanh chóng loại trừ tên trẻ con miệng còn hôi sữa đi.
`- Ha ha...
Nhưng ngoài dự đoán của mấy người chưởng quỹ, vị Đồng lão ma này vừa lên tiếng, lại khách khí đến lạ thường, chắp tay thi lễ trước Phương Nguyên, cười nói:
- Bằng hữu, ta nghe người ta nói qua tên tuổi ngươi, là hảo hán trên Tuyết Nguyên, mọi người đều kiếm sống, nên tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau, đan đỉnh này là lão Đồng ta xem trọng trước, cũng từng nói buông tha cho nàng, chỉ vì lão phu không thích dùng sức mạnh, nên vẫn lưu lại đến hiện tại, cố ý mài giũa tính tình của nàng, không nghĩ tới bị ngươi nhanh chân đến trước.