Chương 1044: Lại leo Vu Tuyết Sơn (1)
Bóng mờ khó xóa nhòa trong lòng nàng rốt cục cũng chậm rãi bị xé ra một lỗ hổng.
- Hiện tại người này còn cao hơn ngọn núi kia sao?
- Con đường của chính mình, chính mình phải tin tưởng!
Đem khách sạn đặt trên Vu Tuyết Sơn, áo bào xanh của Phương Nguyên bay phần phật, trở lại pháp chu trên sườn núi.
Vào lúc này, trên mặt Kim Hàn Tuyết cũng có tinh khí thần linh hoạt.
Mặc dù sau khi tiến vào Tuyết Nguyên, nàng chịu khổ đều nằm trong dự liệu, có lúc cũng sẽ nghĩ đến những tháng ngày tốt đẹp khi làm tiểu thư thế gia, tự nhiên đi tới Tuyết Nguyên này chịu khổ, những đây là lựa chọn của nàng, không oán người khác được. Nhưng khi nhìn Phương Nguyên giúp nàng mà giáo huấn những người kia một trận, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Tâm tình như bước vào tuyệt cảnh trước đây trở nên mờ nhạt.
Điều quan trọng nhất là sau khi nàng được ngâm mình trong nước thuốc, lại có Bất Tử Liễu độ nhập sinh cơ, thân thể Kim Hàn Tuyết cũng trở nên khỏe mạnh hơn, rất nhanh nàng lại đạt được đỉnh cao của tu vi, thân thể cũng ở trạng thái tốt nhất.
Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết, trầm giọng nói:
- Ta cũng biết trước đó ngươi chịu khổ không ít, chỉ cần còn một hơi thở cũng chống đỡ mà đi, với tình huống như đèn cạn dầu xông lên Vu Tuyết Sơn cũng chẳng khác gì chết, tuy nhiên không thể không thừa nhận con đường ngươi lựa chọn không sai, gió tuyết thiên địa này mài giũa người là nhất. Hiện tại thương thế của ngươi đã được chữa khỏi, thân thể cũng điều trị đến trạng thái tốt nhất, như vậy, ngươi có bằng lòng vào lúc này, một lần nữa leo lên Vu Tuyết Sơn không, tiếp tục con đường thí luyện của mình?
Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên nói, gương mặt thanh tú lóe lên ý chí kiên định.
- Ta nguyên ý!
Phương Nguyên gật gật đầu, nói tiếp:
- Vậy ngươi chuẩn bị lần thứ hai leo núi, lần này ngươi leo núi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi, không cho bị quấy rầy, nhưng chính ngươi thí luyện dù sao cũng là chuyện của ngươi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi nhưng sẽ không giúp ngươi leo núi, dù ngươi gặp nguy cơ sống còn, ta cũng để ngươi tự bước đi, nếu như không có biện pháp đắc đạo, chết vì đạo cũng là một kết quả tốt.
Kim Hàn Tuyết hiểu ý của Phương Nguyên, một lát sau, mới nói:
- Ta nghe lời ngươi!
- Vậy thì chuẩn bị một chút đi!
Phương Nguyên không nói thêm, chỉ ngồi xếp bằng trên pháp chu.
Kim Hàn Tuyết liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, tựa như có chuyện muốn nói.
Nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ ngồi xếp bằng đối diện Phương Nguyên, lẳng lặng điều tức, vận chuyển pháp lực, luyện hóa những bảo dược vẫn còn chưa tan hoàn tàn trong cơ thể.
Khoảng cách gần như vậy, Phương Nguyên có thể cảm giác được, mặc dù bây giờ nàng có cảnh giới Trúc Cơ, nhưng một thân khí cơ trầm hơn nhiều khi ở Thiên Lai Thành, đạo cơ ngưng luyện, tựa như mơ hồ đạt đến.
Điều này làm cho Phương Nguyên khẽ thở dài, trên gió tuyết mài giũa, quả nhiên hữu dụng.
Ước chừng nửa canh giờ, Kim Hàn Tuyết điều tức đã xong.
Nàng đứng lên, nhẹ nhàng cúi người thi lễ trước Phương Nguyên, sau đó liền kéo da gấu bọc trên người xuống, chỉ mặc đơn bào, phi thân từ pháp chu xuống, đi thẳng đến dưới Vu Tuyết Sơn. Bên trong cuồng phong mưa rào, ngưng thở một lát, sau đó mạnh mẽ mở mắt ra, một thân pháp lực tăng lên, trước người biến ảo ra băng đao sương kiếm, khí tức cũng đạt tới cực điểm!
Sau đó nàng liền bắt đầu từng bước từng bước leo núi!
Băng đao sương kiếm bay lượn giữa không trung, quét ra vô số lưỡi dao sắc giống như hạt tuyết.
Kỳ thực đây mới là phương pháp nàng vừa bắt đầu dùng để rèn luyện, dùng chính băng đao sương kiếm nàng tu luyện đối kháng với thần uy của thiên địa này, mài giũa đạo cơ của bản thân. Vốn nàng tu luyện băng sương nhất mạch, trong hoàn cảnh này như cá gặp nước, có điều, trong một năm này, căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, cũng đã không cách nào mài giũa được, trước khi gặp Phương Nguyên, thậm chí nàng đã quên đi chuyện mài giũa tu vi, chỉ có một chấp niệm là phải leo lên được Vu Tuyết Sơn.
Đến bây giờ, nàng biết Phương Nguyên ở trên pháp chu nhìn nàng, nàng tự tin hơn rất nhiều.
Nàng làm tất cả những thứ này, không phải để cho hắn xem sao?
Nếu hắn nhìn nàng, sao nàng có thể thất bại được?
...
...
- Ai chà, chỉ có tu vi Trúc Cơ đã muốn xông lên Vu Tuyết Sơn, quá miễn cưỡng.
Bên trên pháp chu, Phương Nguyên ngồi ở đầu thuyền, mèo trắng ngủ trên đùi hắn, ba vị lão ma đầu ở sát bên cạnh, nhìn Kim Hàn Tuyết từng bước từng bước leo núi, mỗi người than ngắn thở dài, đặc biệt là Nghiêm lão ma, trong dáng dấp một người hiền lành, than thở:
- Đạo tuyết tuyến thứ ba rét lạnh vô cùng, đặc biệt trên Vu Tuyết Sơn, đạo tuyết tuyến thứ ba cũng là một trong những nơi khó xông qua nhất, Thiên Đạo Trúc Cơ, sợ cũng không cách nào vượt qua, vị tiểu tiên tử này chỉ là Ngũ Hành Trúc Cơ mà thôi, lại dám tới nơi này mài giũa.
- Chà chà.
Ba lão ma đầu đều lắc đầu cảm thán, không xem trọng việc này.