Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1043 - Chương 1043: Bắt Nạt Bằng Hữu (2)

Chương 1043: Bắt nạt bằng hữu (2)
Nghe hắn nói, Kim Hàn Tuyết cúi đầu càng thấp hơn, nàng có một loại cảm giác tự ti khó có thể lên tiếng.

Nhìn thấy Phương Nguyên nàng vô cùng vui mừng, nhưng rất nhanh liền bị một loại cảm giác mất mát không thể hình dung bao phủ.

Đặc biệt khi nghe trong lời nói của hắn mơ hồ có chút thất vọng, càng làm cho nàng không dám ngẩng đầu.

Nàng vẫn không thể khiến hắn hài lòng sao?

Nhìn dáng dấp của nàng, Phương Nguyên lại thở dài, đứng lên.

Kim Hàn Tuyết thấy hắn muốn ra ngoài, có chút sợ hãi, vội vàng ngẩng đầu lên, lo lắng hỏi:

- Ngươi muốn đi đâu?

Phương Nguyên nhàn nhạt nói:

- Dù sao ngươi cũng là bằng hữu của ta, ta không thể nhìn ngươi bị người ta bắt nạt!

Kim Hàn Tuyết nghe xong lời này, ánh mắt nhất thời ngây ngẩn.

...

...

Vừa dứt lời, Phương Nguyên trực tiếp phi thân ra bên ngoài pháp chu, thân hình nhanh như điện, từ trên Vu Tuyết Sơn lướt xuống phía dưới, bay trên không trung, áo bào xanh phần phật, tựa như một tấm màn lớn mở ra đón gió, ôm theo thanh khí cuồn cuộn, gào thét mà tới.

Từ xa nhìn thấy khách sạn dưới ngọn núi, hắn không nói hai lời, trực tiếp từ giữa không trung ra kiếm.

Ầm ầm!

Kiếm Ý như tơ, khủng bố cực điểm, chém ngang xung quanh khách sạn.

Sức mạnh khổng lồ kia, trực tiếp nhấc khách sạn và mặt đất xung quanh lên, lơ lửng trên không trung, nhìn tựa như một ngọn núi nhỏ, bị một thân Huyền Hoàng khí của hắn bọc lại, bay giữa không trung lại nặng nề rơi xuống, sau đó bị Phương Nguyên một tay vững vàng nâng đỡ.

- Chuyện gì xảy ra, tuyết lở sao?

- Vì sao chúng ta đều không động đậy được nữa, có đại tu dùng pháp lực áp chế chúng ta sao?

Trong khách sạn, âm thanh hoảng sợ liên tiếp vang lên.

Phương Nguyên cũng không trả lời, chỉ một tay nâng khách sạn lên, chậm rãi đi lên trên núi tuyết.

Đây là đạo tuyết tuyến thứ ba, gió tuyết mạnh, còn rất xa mới đạt đến cực hạn của hắn. Lúc này hắn hơi vận chuyển pháp lực, mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp dùng một tay giơ khách sạn lên, từng bước từng bước, đón tuyết bay lên trên núi, hắn không chỉ không cảm giác áp lực, thậm chí còn bước đi như bay, rất nhanh đã đi lên trên đỉnh núi.

Sau đó hắn thở ra một hơi, trực tiếp ném khách sạn này trên đỉnh núi.

Gió tuyết bao phủ khách sạn, cuồng phong như đao, muốn xé rách, đâm nát khách sạn này.

Tuy rằng trên núi dưới núi khác biệt nhưng gió tuyết quá lớn, rét lạnh ác liệt, quả thực như hai thiên địa khách nhau.

Trên đỉnh núi, ngay cả Phương Nguyên cũng cảm giác giá lạnh thấu xương, huống chi mấy người trong khách sạn.

Hắn đẩy cửa vào khách sạn, đi vào, hắn thấy tất cả thực khách, hầu bàn, chưởng quỹ chạy tán loạn, từng người đều lạnh run lập cập, toàn bộ khách sạn đều có nhiệt độ trận pháp bao phủ, hắn nâng khách sạn lên núi, thuận lợi phá tan trận pháp, vì thế làm cho nhiệt độ trong khách sạn hạ xuống, toàn bộ trong đại sảnh, đã kết đầy sương lạnh.

Thịt dê tuyết hầm trong đỉnh lớn vốn nóng hổi, cũng đã kết thành băng.

Cho tới bếp lửa bên trong cũng bị sương lạnh phủ kín.

- Tuyết... Tuyết công tử, không biết chúng ta... chúng ta mạo phạm chuyện gì.

Chưởng quỹ có tu vi Kim Đan, vào lúc nói chuyện cũng không quá lưu loát, run rẩy không ngừng.

Hầu bàn, chạy quanh cùng với thực khách, ánh mắt cực kỳ sợ hãi nhìn hắn, không hiểu.

Phương Nguyên ngồi trên ghế da gấu trắng còn chưa cởi ra, ánh mắt chậm rãi đảo qua những người này, bình tĩnh nói:

- Các ngươi sinh ra trên đời, dù không có lòng trắc ẩn, cũng nên có chút quy củ, vị bằng hữu kia của ta, không lấy linh tinh của các ngươi, xưa nay cũng chưa từng sinh sự, nhưng các ngươi, chỉ vì thấy nàng tu vi nông cạn, không có người hảo hộ, trên người sinh bệnh mà bắt nạt nàng?

Hắn đè ép tức giận tận đáy lòng, trầm mặc chốc lát, lại nói tiếp:

- Ta không quan tâm các ngươi được người khác ra lệnh hay thiên tính kém cỏi, nếu đã làm nên thừa nhận, cũng không thể vì các ngươi không thương nàng mà muốn mạng của các ngươi. Nếu có thể từ trên núi này tiếp tục đi xuống, chết hay sống dựa vào bản lãnh của các ngươi, xem như cho các ngươi một cơ hội, nếm thử tư vị nàng đã trải qua.

- Chúng ta... Chúng ta...

Mấy người chưởng quỹ lắp ba lắp bắp, không biết là do gió tuyết quá lạnh lẽo, hay sát khí trên người Phương Nguyên quá nồng mà nói không ra lời.

Lúc này, Phương Nguyên đứng lên, đến quầy hàng bên cạnh, cầm sâm tuyết mà Kim Hàn Tuyết dùng đổi lấy rượu cùng thức ăn đồ uống, xoay người đi ra ngoài.

Cửa lớn bị đánh bay, gió tuyết mạnh mẽ gào thét trút vào, tràn ngập cả tòa khách sạn.

Gió tuyết như mũi kiếm, đánh vò rượu trong khách sạn chia năm xẻ bảy, kết thành sương băng dày đặc.

- Ma đầu.

Mi mắt mấy người chưởng quỹ, đều kết băng sương dày đặc, run rẩy kêu khóc.

- Biết ngay người nào nuôi mèo trên Tuyết Nguyên đều không phải là người tốt mà.

...

...

Xa xa, bên trong pháp chu trên sườn núi, ba lão ma đầu, còn có Kim Hàn Tuyết nhìn đến sững sờ.

Đặc biệt là Kim Hàn Tuyết, đã không biết có bao nhiêu lần nghĩ muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn, cuối cùng nhưng vẫn thất bại.

Kiên trì lâu như vậy, Vu Tuyết Sơn trong lòng nàng đã trở thành một đỉnh núi không thể vượt qua.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy Phương Nguyên một tay nâng khách sạn như ngọn núi nhỏ lên núi, hình tượng núi cao không cách nào tiến lên trong lòng nàng mất đi, nhưng Phương Nguyên lại gieo một hình bóng trong lòng nàng không cách nào tiêu diệt được.
Bình Luận (0)
Comment