Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1042 - Chương 1042: Bắt Nạt Bằng Hữu (1)

Chương 1042: Bắt nạt bằng hữu (1)
Sau khi Kim Hàn Tuyết hôn mê, tỉnh lại sau giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân đang ở trong một khoang thuyền ấm áp sạch sẽ, vết thương trên người dường như đã khỏi, điều quan trọng là y phục trên người lại bị cởi sạch sành sanh, lại mặt áo choàng nam nhân, điều này khiến nàng sợ hãi không ít. Nàng nghĩ đến cảnh tượng đã gặp trong mấy năm qua, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy một lão quái vật vô cùng xấu xí, lão nhìn thấy nàng, còn nhếch môi cười mấy tiếng quái dị.

Về sau Nghiêm lão ma phát ra vô số lời thề, lão bảo lúc đó không cười quái dị, đó là nụ cười bình thường của lão.

Sau đó Kim Hàn Tuyết như điên lên, nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng đáng sợ, trong lòng nhất thời đau thương căm giận muốn chết, cũng không chú ý đến lão ma đầu kia tu vi cao hơn nàng nhiều, hóa ra một thanh sương kiếm, muốn xông lên liều mạng cùng Nghiêm lão ma!

Ngay sau đó, nàng chợt thấy Phương Nguyên đi ra từ một khoang thuyền khác.

Nàng nghe được lời của Phương Nguyên, lại nghĩ đến ảo giác trước khi nàng ngất đi, "Leng keng" một tiếng, sương kiếm trong tay rơi trên mặt đất, cả người nàng choáng váng, sững sờ một lát, nói không ra lời.

Mà Phương Nguyên nhìn sắc mặt của nàng từ kinh ngạc, trở nên mừng rỡ, sau đó lại từ mừng rỡ, trở nên đỏ chót, viền mắt sáng lấp lánh, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện gì đó, muốn nói nhưng lại chỉ hít vào nói một tiếng.

- Vào đi!

...

...

Trở lại trong khoang thuyền, thu hồi thẻ ngọc, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết ngồi trước mặt hắn, thần sắc có chút tiều tụy, có chút thương tâm, mới thấp giọng nói:

- Ngươi tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, đi tới Tuyết Nguyên mài giũa căn cơ cũng không sai, nhưng ngươi nghĩ rèn luyện gió tuyết quá đơn giản, mượn gió tuyết để mài giũa ý chí của chính mình, chứ không phải tới để chết, ngươi vừa không có linh đan bảo dược dưỡng thân, lại không có người hộ đạo, mài giũa như vậy, chỉ có thể làm hỏng nền tảng của chính mình, thậm chí khiến bản thân mất mạng.

- Ta...

Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó, lại trầm mặc xuống.

Phương Nguyên nhíu mày, đưa cho nàng chén đan trà, nói tiếp:

- Trưởng bối nhà người không cho người bảo hộ ngươi sao?

- Ta tự mình đi ra.

Kim Hàn Tuyết cúi đầu, một lát sau, mới thấp giọng nói:

- Lão tổ tông bị bức ép đi tới Ma Biên, mười vị Lão tổ trong nhà đều không thể tách rời, ta không muốn tiếp tục như vậy, liền rời khỏi gia tộc, nghĩ muốn đến Tuyết Nguyên mài giũa một phen... Dù sao ta cũng không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng không có truyền thừa rất cao minh, chỉ có mượn gió tuyết lịch luyện, bổ túc căn cơ, mới có khả năng đi tới... trên con đường đó!

Phương Nguyên nghe xong, khẽ trầm mặc một chút, nói:

- Dù vậy cũng nên chuẩn bị thêm chút tài nguyên cho mình!

- Ta có chuẩn bị.

Kim Hàn Tuyết có chút quật cường thốt lên, sau đó muốn nói lại nói không được, chỉ lau hai mắt.

Đối mặt với răn dạy của Phương Nguyên, nàng như cảm giác được một loại bất bình, từ khi đến Tuyết Nguyên, gặp phải vô số hung hiểm, mỗi ngày ở bên trong gió tuyết mài giũa chính mình, cực khổ vô cùng, nhưng nàng không hề cúi đầu, nhưng lúc này nàng lại rơi lệ.

Nàng cảm giác bản thân quá vô dụng, lịch luyẹn mấy năm vẫn yếu ớt như vậy.

- Haizzz, công tử không nên mắng nàng.

Vào lúc này, đứng ở cạnh cửa, Nghiêm lão ma có chút không yên lòng, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.

- Cũng không trách Tuyết tiên tử được, một cô nương đơn độc như nàng đến Tuyết Nguyên này, chẳng khác nào sói vào miệng hổ, dù tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng bị người lừa đi, chỉ bắt nạt bình thường cũng là nhẹ rồi, không bị người ta nuốt chửng đến xương cốt không còn, được xem là may mắn rồi.

Nghiêm lão ma là người khi Phương Nguyên vừa vào Tuyết Nguyên bắt được, bình thường luôn có tỏ vẻ hiền lành, nhưng trên thực tế là lão quái vật xảo quyệt gian trá, hùng cứ một phương, xưng tông làm tổ, tu luyện một thân tà công. Theo như lời hắn nói, hắn có tám mươi mốt tiểu thiếp, mỗi ngày tu luyện công pháp song tu, Phương Nguyên chưa thấy qua tám mươi mốt ngươi, nhưng hai mươi, ba mươi người thật sự có.

Một lão ma đầu như thế đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng khi Phương Nguyên tìm tới cửa, chuẩn bị muốn giết hắn thì những tiểu thiếp kia đều quỳ xuống cầu Phương Nguyên tha cho hắn một mạng, quan trọng là Phương Nguyên nhìn ra thần trí bọn họ không bị khống chế.

Nói cách khác, những tiểu thiếp này đều thật tâm.

Bất đắc dĩ, Phương Nguyên cũng đành tha cho hắn một mạng.

Bây giờ hắn đi theo Phương Nguyên ở trên pháp chu, trong lòng chỉ muốn mau chóng chuộc tội, xong trở về đoàn tụ cùng tám mươi mốt tiểu thiếp của hắn.

Phương Nguyên không để ý đến hắn, hắn đã thấy thẻ ngọc Phi Quỷ mang về, đương nhiên biết mấy năm qua Kim Hàn Tuyết chịu khổ không ít, nhưng thấy nàng cúi đầu, dáng vẻ quật cường không nói lời nào, trong lòng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, không giáo huấn tốt nàng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi nói:

- Mấy năm qua chịu không ít khổ cực sao?

Kim Hàn Tuyết vẫn cúi đầu, cũng không trả lời, nàng vẫn cố chấp bướng bỉnh.

Phương Nguyên thở dài, đem mấy hạt bảo đan đặt trước mặt nàng.

- Vết thương trên người ngươi đã chữa khỏi, nhưng thân thể vẫn còn khá suy yếu, ta không ngăn cản ngươi theo đuổi con đường của chính mình, nhưng muốn lịch luyện, phải bồi dưỡng thân thể của chính mình thật tốt mới được.
Bình Luận (0)
Comment