Đại Kiếp Chủ (Dịch Full)

Chương 1041 - Chương 1041: Đại Tiểu Thư (2)

Chương 1041: Đại tiểu thư (2)
Toàn bộ quá trình, hắn đều không chạm vào Kim Hàn Tuyết.

Tuy rằng trong lòng tự nhủ, hắn chỉ chữa bệnh cứu người, không cần cổ hủ, nhưng cũng vẫn không qua được cửa này.

Bàn tay đặt trên đỉnh, khuấy nhẹ nước thuốc trong đỉnh, nhẹ nhàng rửa vết thương trên người Kim Hàn Tuyết. Cùng lúc đó, bàn tay chỉ về phía xa, một cành liễu sấm sét quấn quanh, xuyên vào trong lòng Kim Hàn Tuyết, sau đó sinh cơ dồi dào tràn vào trong cơ thể nàng, làm cho vết thương trên người nàng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Bất Tử Liễu là năm đó Kim lão thái quân cấp cho hắn, vừa lúc bây giờ cần dùng đến chữa thương cho Kim Hàn Tuyết.

Trong quá trình này, Kim Hàn Tuyết cảm thấy không dễ chịu, lúc mê man cũng phát ra vài tiếng rên, tuy nhiên khi vết thương dần dần trở lại bình thường, sắc mặt căng thẳng của nàng chậm rãi thả lỏng, lông mày cũng giãn ra.

Đến cuối cùng, nàng nặng nề ngủ đi, khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái.

Nhìn thấy kết quả này, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa nàng từ bên trong đỉnh đi ra.

Nhìn y phục của nàng bên cạnh đại đỉnh đã bị xé rách, quan trọng hơn là quá bẩn thỉu, Phương Nguyên cau mày nhìn, thực sự không thể lại mặc vào cho nàng, hắn liền lấy một cái áo bào xanh của mình, bao phủ trên người nàng. Sau đó, hắn lại quấn cho nàng một tấm da gấu trước đó tiện tay săn được, rồi mới đưa vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, còn hắn lặng lẽ đi ra ngoài.

Bên ngoài pháp chu, mấy cái lão ma đầu không có việc gì cúi đầu nói chuyện phiếm, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, lập tức đứng lên.

Nhìn sắc mặt Phương Nguyên có chút không vui, bọn họ cũng hơi lo sợ.

Bình thường chủ nhân bọn họ có vẻ mặt muốn giết người, hơn nữa một khi giết người thì không chút lưu tình.

Cũng giống như Tứ Quái Bạch Thi Hà, dù đã dâng lên chí bảo cũng bị hắn giết, đáng giận hơn là Tuyết nương nương Phi Hàn Cung, một mỹ nhân yểu điệu, cũng đã cởi áo trước mặt hắn, muốn theo hắn, còn bị hắn giết...

... Hừ, thật tàn nhẫn!

- Đi hỏi thăm một chút, đến cùng là nàng trải qua chuyện gì.

Phương Nguyên bình tĩnh ngồi xuống, sau đó cúi đầu suy nghĩ, xoay đầu nói với một ma đầu bên trái gần nhất.

Ma đầu kia vội vàng tuân lệnh.

- Dạ, công tử!

Sau khi tuân lệnh, hắn liền lắc mình bay ra khỏi khoang thuyền, rất nhanh thân hình liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ma đầu này tên là Phi Quỷ, thân hình nhanh nhẹn, độc nhất vô nhị, khi Phương Nguyên gặp hắn, thấy hắn tuy cũng giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, nhưng cũng có chỗ tốt, không cấu kết cùng mấy Tà tu, buôn bán thần hồn tu sĩ. Đương nhiên, chuyện này cũng không phải hắn có giới hạn của riêng mình, mà bởi vì sư muội của hắn bị Tà tu bắt được luyện thành Kiếm linh, đây là nguyên nhân trong lòng hắn phản đối chuyện như vậy, những chuyện ác khác, hắn làm không ít, Phương Nguyên không giết hắn, mà lưu lại để sai khiến.

Người này rất khôn khéo, thân pháp cũng nhanh, tìm hiểu tin tức rất dễ dàng.

Tuy nhiên, Phương Nguyên vẫn không quá tin tưởng bọn họ, bởi vậy mới thu mua một ít linh dược bảo dược cần thiết, những tin tức liên quan đến tấm bản đồ thần bí đều tự thân đi hỏi, những chuyện còn lại có thể để lão ma đầu này giúp.

Hai lão ma đầu thấy không có chuyện gì sai khiến bọn họ, sợ hãi ngồi trước mặt Phương Nguyên, một người lấy cớ cầm lái, một người lấy cớ tu sửa trận pháp, nhanh chóng chạy đi, Phương Nguyên cũng không để ý đến bọn họ, chỉ ngồi trong khoang thuyền, tay cầm một cuốn sách, vừa nấu đan trà, vừa xem, trong lòng lại nghĩ đến dáng dấp đáng thương của Kim Hàn Tuyết, lại có chút buồn bực...

- Công tử, đã hỏi được.

Cũng không lâu lắm, ngoài khoang thuyền, Phi Quỷ mang một thân khí lạnh bay vào, hai tay dâng một thẻ ngọc.

- Đồng lão ma?

- Đoạn Yêu Tu?

Phương Nguyên chậm rãi nhìn, mày nhíu lại, sắc mặt càng thâm trầm.

Tuy rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng Phi Quỷ tìm hiểu được không ít tin tức, hầu như tất cả chuyện Kim Hàn Tuyết trải qua khi đi tới Tuyết Nguyên, bao gồm chuyện nàng bị ức hiếp và đãi ngộ không công bằng trong khách sạn trên Vu Tuyết Sơn.

Nghe đến cảnh này, gương mặt hắn càng âm trầm hơn.

- Công tử, nếu không có chuyện gì, ta đi hầu hạ mèo quý Bạch lão gia…

Trong lòng Phi Quỷ cũng run lên, vội vàng nâng hủ bên cạnh, đi tìm mèo trắng.

- A...

Khi toàn bộ tâm trí Phương Nguyên chìm vào suy luận tấm bản đồ, chợt nghe tiếng thét phát ra từ khoang thuyền bên cạnh, sau đó lại nghe tiếng nổ vang, giống như cái gì bị sụp đổ, tiếp đến tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, nhưng Nghiêm lão ma sợ hãi kêu to:

- Ngươi đừng động thủ, ngươi hiểu lầm, tiên tử ngươi nghe ta nói.

Tiếng Kim Hàn Tuyết vang lên.

- Ngươi... thân thể này… dù ta có chết, cũng sẽ không ủy thân cho ngươi...

Nghiêm lão ma vừa giận vừa sợ:

- Nói hưu nói vượn cái gì vậy, ta có tám mươi mốt tiểu thiếp đấy, sẽ coi trọng ngươi sao?

- Y phục của ta... Y phục của ta...

Kim Hàn Tuyết sợ hãi, vừa có chút tuyệt vọng hỏi.

- Ai đụng vào y phục của ta...

- Không phải ta...

Nghiêm lão ma lại hoảng loạn kêu to:

- Công tử cứu mạng ...

Phương Nguyên không nhịn được thở dài, đứng dậy đi ra thuyền khoang, nhìn thấy Nghiêm lão đầu ôm đầu vọt tới, nhẹ nhàng nâng tay, đẩy hắn sang một bên, sau đó nhìn Kim Hàn Tuyết tóc tai tán loạn, nhàn nhạt nói:

- Y phục của ngươi là ta thay.
Bình Luận (0)
Comment