Chương 1048: Thiên địa như lò luyện chân ý (1)
- Rốt cuộc bọn họ cũng vì bảo vệ danh tiếng ma đầu đệ nhất mà đấu rồi.
Ba ma đầu trong pháp chu, trong lòng thầm hối hận.
- Ta đã sớm nói nên hỏi hắn thuốc giải rồi.
- ...
- ...
- Kim Hàn Tuyết sư muội thí luyện cũng giống như ta thí luyện.
- Uy thiên địa Vu Tuyết Sơn vẫn không đủ áp lực cho ta, để ta tăng lên Kiếm Ý, nhưng nếu là thiên uy Vu Tuyết Sơn, cộng với đại trận áp chế một phương, đồng thời đám ma đầu kia mạnh mẽ tấn công, chẳng lẽ không thể giúp ta ngưng luyện Kiếm Ý sao?
Mà ở trên núi, đón nhận sự tấn công mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới, Phương Nguyên chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng, tay cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, kiếm khí uy nghiêm đáng sợ mà lên, giống như bầu trời bao phủ lên bảo vệ xung quanh hắn và Kim Hàn Tuyết, áo bào xanh ở trong gió rét bay phần phật, gầm thét một tiếng thật lớn, từ trong gió tuyết xông thẳng lên cửu tiêu.
- Ma đầu thằng hề, lại đến cùng nhau, ta sợ cái gì?
Ầm ầm ầm!
Trong chốc lát bắt đầu trận đại chiến, vô số tuyết thú, kiếm quang, thần thông, yêu pháp, đều chen lẫn trong gió tuyết, vọt thẳng về phía Phương Nguyên.
Tứ đại hộ pháp Quỷ Yêu Hồn Quái bên cạnh Đồng lão ma đều tu một thân yêu pháp, lúc này phân ra bốn phương vọt tới.
Gió tuyết đầy trời giống như không ảnh hưởng đến bọn họ khi bay trong không trung, mỗi người nắm một tia ô quang, từ giữa không trung đánh xuống. Tuy bốn người này ở dưới Đồng lão ma, nhưng tu vi Kim Đan trung cảnh, hơn nữa chỉ có đan phẩm màu trắng, nhưng sau khi tu luyện yêu pháp, thần thông mạnh mẽ không thua gì đan phẩm màu vàng, càng thêm ác độc.
- Rầm rầm rầm rầm.
Bốn đạo ô quang rơi xuống, lập tức quấn ở bên người, bị tà thuật nhuộm dần, hoa tuyết bay lượn bên người Phương Nguyên đều đã biến thành màu đen, lấm ta lấm tấm, tỏa ra mùi tanh hôi, cũng mang theo kịch độc khủng bố, mượn gió thổi ùa về phía Phương Nguyên.
Tuyết Hài Nhi cũng giống Phương Nguyên, danh tiếng nổi lên trong Tuyết Nguyên cách đây không lâu, nhưng thanh thế thật hung mãnh, điều khiển vô số Tuyết Trùng, thành đàn liên miên, lít nha lít nhít, sợ lên đến hàng ngàn, hàng vạn con, bám trên mặt đất lao thẳng về phía Phương Nguyên. Những nơi nó đi qua, ngay cả băng cứng phía dưới tầng tuyết dày đặc đều bị chúng nó cắn xé ra những rãnh sâu hoắm.
Một vị khác cũng nổi danh cùng Tuyết Hài Nhi là Tuyết Lang Kiếm, đang vội vã triển khai thân pháp, lựa chọn chính diện giao thủ cùng Phương Nguyên, trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, xúc động thiên địa gió tuyết, như một hung thần vọt tới trước mặt Phương Nguyên.
Mà đón nhận vô số đạo công kích này, tâm tư Phương Nguyên hơi trầm xuống.
Hắn không triển khai thần thông ngăn địch, mà ngưng thần tĩnh khí, kiếm quang xoay tròn, cánh tay thả lỏng, xa hơn một chút.
Gió mát lướt nhẹ qua.
Khi một chiêu thức kiếm này được sử dụng, kiếm quang trong tay Phương Nguyên như biến mất, giống như hòa vào trong hư không, nhưng vào lúc này, xung quanh như có gió thoảng qua, tứ đại hộ pháp bên người Đồng lão ma lấy tà pháp nhuộm thành hoa tuyết kịch độc, như tơ liễu bay trong gió, rất nhanh bị bay ra ngoài, không thể tiếp xúc gần Phương Nguyên.
Mà ở một khắc tiếp theo, Tuyết Hài Nhi điều khiển Tuyết Trùng vô tận kéo tới, lít nha lít nhít, khiến người nhìn phải sợ hãi. Phương Nguyên nghe tiếng sàn sạt nhỏ bé, cũng hơi nhướng mày, sau đó kiếm ngang trước ngực, ngưng luyện khí cơ, như vực sâu dừng lại núi cao sừng sững.
Thiết Tỏa Hoành Giang!
Một kiếm này nằm ngang trước ngực, Kiếm Ý xúc động, khiến hắn như trực tiếp phân cực cùng thế giới này. Tuyết Trùng vô tận được Tuyết Hài Nhi điều động, vốn phải gặm hết thẩy trước mặt gặm thành bạch cốt, nhưng vào lúc này, chợt mất cảm giác phương hướng, dừng lại bất động trên mặt đất, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, chốc lát chúng nuốt chửng lẫn nhau.
Tuyết Hài Nhi kinh hãi, ngưng thần nhìn tới, mới ý thức được một kiếm đưa ngang ngực của Phương Nguyên đã chặt đứt khí cơ.
Cảm ứng Tuyết Trùng đã biến mất khỏi thế giới.
Một chiêu thức phòng ngự có thể đạt đến cảnh giới cỡ này, thực sự khiến Tuyết Hài Nhi ngạc nhiên đến không thể nào hiểu được.
Tuy nhiên cũng vào lúc này, Tuyết Lang Kiếm đến!
Kiếm khí trước người hắn như hóa thành hư ảnh một đám Tuyết Lang, mênh mông cuồn cuộn, đánh về phía Phương Nguyên.
Thoạt nhìn người này trẻ tuổi nhưng kiếm khí cường thịnh, lại vượt xa kiếm đạo của nhiều Đại Kiếm Sư đắm chìm mấy trăm năm, mỗi một con Tuyết Lang, đều là một đạo kiếm khí mạnh mẽ, không kém gì thần thông tu sĩ Kim Đan, không gì không phá.
Cũng khó trách hắn tự tin chính diện so chiêu với Phương Nguyên!
Trong lòng Phương Nguyên lại không chút kinh hoảng, hắn đạp bước, chém ra một kiếm.
Ầm!
Kiếm khí trong tay của hắn lúc này xuất hiện biến hóa, hóa thành một con mãnh hổ, thân thể cực lớn, gấp bốn năm lần Tuyết Lang, một tiếng gào thét mơ hồ lao thẳng ra ngoài, giống như mãnh hổ lao vào bầy dê, khiến hư ảnh mà Tuyết Lang Kiếm hóa thành Tuyết Lang chia năm xẻ bảy, vô cùng chật vật, dư lực còn chưa ngừng, xông thẳng đến trước mặt Tuyết Lang Kiếm.
Mãnh Hổ Hạ Sơn!
Trong giây lát đó, kiếm khí giao kích, chia năm xẻ bảy.
Kiếm khí cuồng bạo khuấy động bốn phía, đánh bay gió tuyết vô tận, Tuyết Lang Kiếm lảo đảo, lùi lại mười mấy bước.
- Bày trận, vây hắn.
Không chờ Phương Nguyên đi theo sát, trong hư không liền vang lên một tiếng quát to, rồi sau đó, bốn phương tám hướng, đều có trận quang lấp loé, như mạng nhện, phủ xuống che ngợp bầu trời, đè ép đại trận xung quanh.