Chương 1050: Nhất kiếm đấu thập ma (1)
Đối với Phương Nguyên mà nói, cũng giống như thế.
Bây giờ những quần ma vây quanh, thế tiến công khủng bố, nhưng hắn vẫn chỉ đơn thuần lấy Kiếm đạo ngăn địch.
Hiện tại, gió tuyết, ma đầu, đại trận, ba cái chồng chất, làm cho hắn cảm nhận được áp lực của đạo tuyết tuyến thứ ba, thậm chí đạt đến cũng vượt qua đạo tuyết tuyến thứ tư, thứ năm trên Tuyết Nguyên, như bầu trời rủ xuống, thiên địa treo ngược, đặt trên một kiếm của hắn.
Mà vào lúc này, hắn lại không những không sợ hãi, trái lại có chút mừng rỡ lật vọt lên.
- Thiên địa như lò rèn vàng thật, như thế này còn không ngưng luyện Kiếm Ý, còn đợi thế nào?
Kiếm Ý, chính là pháp môn bên trong quyển thứ hai Vô Khuyết Kiếm Kinh, cũng cần trải qua quá trình tu luyện kiếm đạo.
Quá trình này, chính là khổ luyện kiếm chiêu, đặt xuống cơ căn, sau đó lĩnh ngộ những biến hóa bên trong kiếm, điều động kiếm khí, mà khi kiếm khí trưởng thành đến Kiếm Ý, liền cần lĩnh ngộ tuyệt chiêu Kiếm Ý, cẩn thận tu luyện, cuối cùng Kiếm Ý đạt đến đại thành, ngưng luyện ra Kiếm Tâm!
Khi lần đầu tiên Phương Nguyên tu luyện kiếm đạo, hắn đã thăng tiến nhảy vọt, lúc ở Trúc Cơ, trong lòng ngộ ra, bước vào cảnh giới Kiếm Ý, lưu danh thiên hạ, thành tự này quả thật đáng được khen ngợi. Nhưng sau đó vấn đề liền xuất hiện, tuy tu vi hắn tiến bộ nhanh, Kiếm Ý lại không có cách nào phát triển, vì thế đầu tiên hắn dưỡng kiếm trong cơ thể, trầm tâm tĩnh khí, sau đó lại nhiều lần lấy kiếm ngăn địch, hi vọng có lĩnh ngộ, mãi đến khi tu vi hắn tăng dần, tử đan đã thành, thần thông hơn người, Kiếm Ý tăng trưởng, vẫn có vẻ vô cùng đáng thương.
Mà cũng chính vì vậy hắn cố ý đón lấy gió tuyết vô biên, khiêu chiến quần ma, với mục đích để mài giũa.
Hắn cũng tin chắc, tu luyện kiếm đạo không có đường tắt để đi.
Nếu lúc trước hắn rèn luyện ít thì bây giờ hắn phải rèn luyện gấp bội.
Tuy nhiên tình cảnh như vậy trong mắt mọi người lại không giống nhau, bọn họ chỉ cảm thấy Phương Nguyên căn cơ không yếu, kiếm khí cũng mạnh, kiếm đạo tu hành cũng khá tinh diệu, dùng một kiếm đối kháng đại trận, quần ma, gió tuyết, mỗi lần nhìn như không chịu được nữa, lại luôn tiếp tục kiên trì, thành tựu kiếm đạo cũng phát triển không thể nghi ngờ, tuy nhiên vẫn còn có chút không đủ.
- Thực lực kiếm đạo của người này ít nhất cũng đạt đến trình độ của Kiếm Sư áo bào trắng của Tẩy Kiếm Trì, quả thật không kém!
Đồng lão ma nhìn một lát, không phải không thừa nhận sự thực này, nhưng ánh mắt lại càng trở nên thâm trầm.
- Tuy nhiên cũng vì vậy, càng không thể để hắn tồn tại, ba người các ngươi cũng không nên ở chỗ này xem cuộc vui, đồng loạt ra tay chém hắn, đỡ đêm dài lắm mộng!
Ba người phía sau hắn đều nhìn ra tâm ý kiêng kỵ của Đồng lão ma, liền cười đồng ý.
Lúc mới bắt đầu, bọn họ còn tưởng Tuyết công tử cũng chỉ bình thường không có gì lạ, nhưng đến bây giờ, mới phát hiện người này không kém.
Ít nhất tu vi kiếm đạo vô cùng khủng bố, tứ đại hộ pháp, cộng với hai cao thủ Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm vẫn không cách nào bắt được hắn. Điều này cũng đã chứng minh vị Tuyết công tử có tư cách tranh cướp vị trí bá chủ của Đồng lão ma trên Tuyết Nguyên, huống chi, hắn am hiểu kiếm đạo, vạn nhất được người của Thừa Thiên Kiếm Đạo xem trọng, lúc đó Đồng lão ma khóc cũng không có chỗ để khóc.
- Vậy thì liên thủ bắt hắn lại, thần hồn của người này nói không chừng có thể bán đến mấy vạn linh tinh.
Ba người kia cười ha hả, đồng thời bay ra, ba người chia ra ba phương hướng khác nhau, ôm theo uy gió tuyết vô biên, đánh về phía Phương Nguyên. Ba người bọn họ, đều có tu vi Kim Đan cao giai, một thân pháp lực ngưng đọng, tuy rằng đan phẩm không cao, ba người đều có đan cơ màu xanh, lại là loại dùng tà pháp để tu vi tăng lên tới Kim Đan đỉnh cao.
Tu sĩ như vậy, đời này không thể Hóa Anh, nhưng ở cảnh giới Kim Đan, đều có sức mạnh không thể khinh thường.
- Giết!
Cùng lúc đó, mấy người tứ đại hộ pháp, Tuyết Hài Nhi, Tuyết Lang Kiếm nhìn thấy ba vị cung phụng đều ra tay, sắc mặt cũng biến đổi, trong lòng có một chút nghĩ muốn cướp công, cũng đồng thời triển khai thế tiến công mạnh nhất, trấn ép về phía Phương Nguyên.
Mà ở xung quanh điều khiển đại trận ma đồ một phương, cũng đều thức thời nhấc lên đại trận.
Ầm ầm ầm!
Nước thủy triều như từ cửu thiên ầm ầm mà rơi xuống.
Phương Nguyên ở trong trung tâm áp lực cực lớn, nếu như bình thường, hắn còn có thể tránh né, nhưng bây giờ, Kim Hàn Tuyết được hắn bảo hộ, lại làm cho hắn không có cách né tránh, mà bản thân hắn cũng không có ý né tránh, cũng chỉ có thể điều động tất cả Kiếm Ý, như một mảnh mây bay phóng lên trời, mạnh mẽ mở ra một phương bầu trời, đồng thời ngăn chặn thế công kích vô biên ở bên ngoài.
- Xì!
Khi sức mạnh kia điên cuồng kéo tới, bản thân hắn cũng không nhịn được hai chân run lên, lún xuống đất hơn một thước.
Sắc mặt của hắn mơ hồ trở nên tái nhợt.
Như cảm ứng được điều gì, Kim Hàn Tuyết không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không đành lòng.
- Lên núi!
Phương Nguyên gầm thét, biểu hiện vô cùng căng thẳng.
Kim Hàn Tuyết dùng hết khí lực, thấp giọng nói:
- Ta nghe lời ngươi.
Sau đó, lần thứ hai nàng quay người đi, liều mạng đẩy lên một thân pháp lực, đón gió tuyết, từng bước từng bước đi lên núi.