Chương 1051: Nhất kiếm đấu thập ma (2)
Lúc này, nàng chỉ cách đỉnh núi Vu Tuyết Sơn khoảng trăm trượng, cũng là khoảng cách khó đi nhất, mà sức chịu đựng của nàng hầu như đã đạt đến cực hạn, khắp cả người đều xuất hiện vết rách khủng bố, vì tu vi không đủ nên khiến thân thể nứt toạc, ánh mắt của nàng, vẫn luôn kiên định, chầm chậm, không ngừng đi lên núi.
Mà sau lưng nàng, Phương Nguyên một kiếm chống đỡ thế tấn công mạnh mẽ của chín đại ma đầu, trong mắt mơ hồ đỏ lên, đây là bởi vì Kiếm Ý của hắn không đủ để chống đỡ áp lực mạnh mẽ, trình độ nào đó xuất hiện huyết biến, đại biểu hắn sắp đến cực hạn rồi.
- Chỉ bằng thanh kiếm này mà muốn chống đỡ thế tấn công của mấy người chúng ta, ngươi cũng thật quá ngông cuồng?
Mà quần ma bên trong không trung bên nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cười lạnh, thế tiến công liên tiếp ập xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một làn sóng liên tiếp, như búa tạ hạ xuống từ bầu trời, đập nện Phương Nguyên.
- Áp lực đến cỡ nào, lẽ nào Kiếm Ý vẫn chưa thể tăng lên sao?
Tuy rằng Phương Nguyên cảm nhận được quanh người truyền đến áp lực vô tận, lại vẫn là cắn răng chống đỡ, Kim Hàn Tuyết đang chầm chậm leo núi, hắn rút hai chân lún sâu trong tuyết ra, từng chút từng chút leo núi theo nàng, thoạt nhìn, hai người bọn họ như cùng tiến hành thí luyện, leo lên cùng một ngọn núi, tốc độ cũng gần giống nhau, tuy nhiên áp lực chịu đựng lại khác biệt một trời một vực.
Đương nhiên, tu vi bọn họ không giống tu nhau, áp lực này dường như cũng không sai biệt lắm.
Kim Hàn Tuyết từng bước tiếp cận đỉnh núi, dù tay chân đều đã cứng ngắc tê dại, vết rách thân thể đều đã đông lại, dù huyết mạch như đã ngừng lưu động, nàng vẫn kiên quyết không ngừng đi về phía trước. Trên thực tế, lúc này nàng rất vui mừng, bởi vì nàng chưa từng bò lên được độ cao thế này, trước giờ nàng cũng không biết, gió tuyết nơi này lại lạnh lẽo đến vậy.
Nàng không biết rõ, nếu như lúc này Phương Nguyên không ở sau lưng nàng thì nàng có thể đi tiếp được hay không.
Nhưng bây giờ, nàng phải đi!
Nàng phải vượt qua độ cao kia, để người nam nhân sau lưng nàng xem.
Mà nhờ phần tâm tư mơ hồ này, trên cơ thể nàng lại xuất hiện một chút biến hóa, nàng tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, một thân pháp lực, cũng là băng tuyết nhất mạch, pháp lực này được nàng mài giũa trên Tuyết Nguyên mấy năm nay, vốn cũng đã ngưng luyện, đạt đến cực hạn, nhưng bây giờ, lại bắt đầu có một chút biến hóa, bắt đầu đột phá cực hạn.
Mà bước đầu đột phá này, một tia pháp lực của nàng dung hợp với giá lạnh của thiên địa.
Rốt cục nàng cũng cảm thấy, đỉnh Vu Tuyết Sơn xuất hiện trong mắt nàng, dường như nàng đã đột phá ràng buộc nào đó, nhìn thấy mặt khác của thế giới này, đó là Ngũ Hành Trúc Cơ nàng chưa từng nhìn thấy, một loại sức mạnh thiên địa.
Loại sức mạnh này, làm cho trái tim nàng cuồng nhiệt, tăng thêm mấy phần động lực tiếp tục đi lên.
Một trượng... Ba trượng... Mười trượng... Mười mấy trượng.
Nhìn thấy khoảng cách đỉnh núi càng lúc càng gần!
Quần ma đại chiến, trước đó không ai chú ý tới nàng, nhưng bây giờ, lại có không ít ánh mắt nhìn thân ảnh đơn bạc trong gió tuyết, ngẫm nghĩ qua cũng khiến không ít người trố mắt ngạc nhiên:
- Một nữ tu Trúc Cơ lại muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn?
Đạo tuyết tuyến thứ ba, từ trước đến giờ đều là cấm địa của tu sĩ Trúc Cơ.
Giống như tên hầu bàn trong khách sạn, sau khi bị Phương Nguyên nâng khách sạn lên đỉnh núi, chỉ sau thời gian uống cạn chén trà, đã bị đông cứng mà chết.
Nếu Kim Hàn Tuyết có thể leo lên ngọn núi này, như vậy trong mấy trăm năm qua, nàng là Trúc Cơ đầu tiên vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba.
Mà lúc nàng chậm rãi tiếp cận đỉnh núi, áp lực trên người Phương Nguyên cũng gần như đến cực hạn.
Trường kiếm màu xanh trong tay hắn bị bẻ cong thành hình vòng cung, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, nhưng dù như thế nào, hắn vẫn chống đỡ, cũng sớm đã triển khai đến cực hạn, bây giờ hắn chỉ nghĩ dưới áp lực kinh khủng Kiếm Ý được lột xác, đẩy lên bầu trời một phương, bảo hộ trên đỉnh đầu Kim Hàn Tuyết, từng bước từng bước leo lên núi.
- Hừ...
Trong bầu trời phía tây, hai mắt Đồng lão ma híp lại.
- Dù kiếm đạo chưa đạt đến đỉnh phong, nhưng nền tảng lại cực giai.
Hắn nhìn chòng chọc vào Kim Hàn Tuyết, cũng nhìn đến Phương Nguyên, rõ ràng sắp thất bại nhưng vẫn không bại.
Qua hồi lâu, hắn nặng nề thở dài, tự nói:
- Cuối cùng vẫn là lão phu tự thân ra tay mới được.
Khi tiếng nói hắn vang lên, cả người cũng động.
Lúc đầu chầm chậm, nhưng càng lúc càng nhanh, một tiếng ầm ầm vang lên, xúc động toàn bộ mây đen dày đặc, ôm theo cuồng phong vô biên, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên. Một mình hắn ra tay mang đến áp lực, trình độ nào đó thậm chí còn vượt qua chín đại ma đầu gồm tứ đại hộ pháp, ba vị cung phụng, cùng Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm đang liên thủ không ngừng bao vây tấn công Phương Nguyên.
Giống như bầu trời ập xuống.
- Chẳng lẽ không đột phá được ràng buộc kia sao?
Vào lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng hiện ra ý lạnh tàn nhẫn.
Đồng lão ma cũng đã ra tay, dưới áp lực vô cùng lớn, lẽ nào Kiếm Ý của hắn không còn cách nào lột xác được sao?
Hắn không tin, trong nội tâm gầm thét “Ta không tin trong hoàn cảnh hung hiểm thế này mà không cách nào giúp ta ngưng luyện ra Kiếm Ý mạnh hơn!”