Chương 1052: Tâm tình không tốt lắm (1)
Ầm ầm ầm!
Mây đen che kín bầu trời, tuôn ra mà đến, mây đen luồng thứ nhất đang chầm chậm tiếp cận một phương kiếm đẩy lên, trường kiếm màu xanh trong tay Phương Nguyên rốt cục đạt đến cực hạn, đột nhiên trong lúc đó hóa thành từng sợi thanh khí, tản vào trong bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, Phương Nguyên một thân Kiếm Ý, cũng xé rách từng mảnh, như băng tuyết gặp lửa tan rã.
Đột nhiên, Phương Nguyên mở mắt ra, ánh mắt có chút quái lạ:
- Cháu trai, thật không ra được?
Ầm ầm ầm!
Khi Đồng lão ma ra tay, tình thế trong sân lập tức đại biến.
Vốn Phương Nguyên một kiếm đối kháng quần ma, gió lạnh, thậm chí cả đại trận mà bọn hắn bày xuống dựa vào gió tuyết, cuộc chiến diễn ra vẫn không có ai có thể phá tan kiếm ba thước của hắn, nhưng tương ứng, hắn cũng đạt đến cực hạn. Hiện tại Đồng lão ma ra tay, hắn không thể toại nguyện đột phá, cực hạn rốt cục cũng bị đánh vỡ, thanh khí hóa ra trường kiếm đã đổ nát, tay phải sử dụng kiếm bị chấn động đến chảy máu, bản thể Kiếm Ý bị xé rách, kiếm khí tràn ngập trong không trung chóng tan rã.
Tất cả thế tiến công trong chốc lát đồng thời ập xuống đỉnh đầu hắn và Kim Hàn Tuyết.
Vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên có chút quái lạ.
Tại sao mạo hiểm lớn như vậy, ngay cả tính mạng cũng đều muốn đánh đổi nhưng lại không thành công?
Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không hiểu, lại vừa mất mát khó tả.
Hắn sinh ra buồn bực, thậm chí không thèm để ý đến nguy hiểm đang tràn ngập trước mặt.
Mà trong mắt mọi người xung quanh, nhìn thấy Kiếm Ý cường đại của Phương Nguyên bị xé rách, bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đã bị thua, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, Đồng lão ma cười lớn, chín vị ma đầu khác cũng đồng thời rống to, nhanh chóng vọt về phía Phương Nguyên, sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau, có một vài người trong đó còn sử dụng ma khí tương tự như một loại pháp bảo sưu hồn.
- Ha ha, thần hồn người này ta muốn…
- Đồng Lão tổ đồng ý với chúng ta, sẽ không tranh thần hồn này cùng chúng ta, chúng ta phát tài rồi.
Hét lớn một tiếng, bọn họ tranh nhau chen lấn.
- Hazz, chung quy vẫn là vô dụng.
Phía tây Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm tu thở dài, từ xa thả ra Kiếm linh nhìn chằm chằm đến mảnh chiến trường này, đang chuẩn bị thu hồi Kiếm kinh, lắc đầu, có chút tiếc hận.
- Vốn tưởng rằng người có can đảm khiêu khích Đồng lão ma, không chừng là một nhân tài, không nghĩ đến lại vô dụng đến vậy, nhìn dáng dấp, cùng lắm cũng chỉ là thịt phôi bồi dưỡng Kiếm linh thôi, không đáng để chúng ta tiếp dẫn.
Người khác lên tiếng :
- Người như vậy, chúng ta còn muốn đem tinh lực đặt ở phương bắc!
Mà phía đông Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm Đồ cũng cười lạnh, người cầm đầu nói:
- Có lẽ chúng ta phí công một chuyến rồi, người này không đáng để Tẩy Kiếm Trì chúng ta quan tâm, đám người ma đầu này tự giết lẫn nhau, chúng ta bớt đi ít chuyện.
- Ông trời của ta, chơi xong chưa thế?
Trong pháp chu của Phương Nguyên, ba vị Lão Ma nhìn thấy màn này, trố mắt ngoác mồm, sau đó đồng thời bay ra ngoài, ai nấy đều dùng thần thông pháp bảo, vội vã chạy đến muốn cứu Phương Nguyên. Mỗi người trong lòng kêu khổ, hận không thể chửi ầm lên, trên người bọn họ đều có độc đan của Phương Nguyên, lúc này tự nhiên hiểu rõ, Phương Nguyên mà chết, bọn họ cũng phải theo, bởi vậy tất nhiên muốn xuất thủ cứu giúp.
Nhưng tình thế bây giờ nguy hiểm, vượt xa bọn họ dự đoán, dù muốn cứu, cũng có thể có được mấy phần thắng?
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, mèo trắng nằm trong pháp chu, mắt lạnh nhìn một màn Phương Nguyên bị vây kia.
Nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn, lại xem thường nghiêng đầu!
- Không lẽ vị Tuyết công tử này lại chết trong tay thủ hạ Đồng lão ma sao?
Mấy người chưởng quỹ khách sạn vừa mừng vừa sợ, tim đập mạnh.
- Đúng là gừng càng già càng cay, dù thanh thế Tuyết công tử có lớn thế nào, cũng không sánh bằng Đồng lão ma.
- Haizzz.
Nói thì dài dòng, kỳ thực diễn ra trong một ý nghĩ.
Thanh kiếm bị phá hủy, thoạt nhìn Phương Nguyên như không còn sức để phòng ngự, trơ mắt nhìn chúng ma đầu đánh tới trước người.
Vào đúng lúc này, hắn có chút nản lòng thoái chí.
Trong lòng rất không vui, thậm chí còn lười ra tay ứng phó với quần ma nhưng vẫn muốn đuổi bọn họ.
Bởi vậy, đưa mắt nhìn Kiếm Ý yêu pháp, đại trận Tuyết Trùng, còn có mây đen Đồng lão ma điều khiển, hắn liền thu hồi cánh tay phải bị thương, nhẹ nhàng nâng tay trái, ống tay áo bay vút lên, hắn nhẹ nhàng tìm mấy lần, sau đó thanh khí tăng vọt, như một mảnh cuồng mây, trong giây lát xuất hiện bên cạnh hắn.
Mà bên trong mây xanh, thanh khí di động, sau đó xuất hiện một con cá chép xanh khổng lồ, cá chép xanh thân hình cao hơn trượng, nhẹ nhàng bơi quanh Phương Nguyên, triệu hoán đến một màn nước vô hình, dưới cái rét vô cùng trên Vu Tuyết Sơn, màn nước vừa xuất hiện, liền hóa thành tuyết lớn mênh mông, giống như tấm màng tuyết, buộc thế tấn công giảm lại.
- Đó là gì?
- Hắn lại còn có thần thông bảo mệnh lợi hại đến vậy?
Quần ma đánh tới bên người Phương Nguyên, nhìn thấy cá chép xanh, tâm trạng trở nên vô cùng quái lạ.
Đúng là không nghĩ tới, Phương Nguyên có sở trường kiếm, lại còn am hiểu thần thông!
Từ khi tiến vào Tuyết Nguyên, Phương Nguyên giết người, chủ yếu là sử dụng kiếm, thậm chí không ai biết hắn am hiểu thần thông.