Chương 1062: Một kiếm ổn định gió tuyết (1)
Không chỉ nhục thể của hắn bị tổn hại căn cơ, lại không tu được võ pháp, thậm chí thần hồn sẽ trở nên tàn khuyết, ảnh hưởng tới việc Kết Anh.
Mà điều này thật ra cũng là chỗ cực khổ vị Kiếm Si Thanh Dương Tông năm đó đã trải qua...
Lúc đó Tẩy Kiếm Trì phế bỏ hắn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn tàn khuyết, thật ra chính là dùng Tẩy Kiếm Pháp.
- Xem ra ngươi không đồng ý...
Mẫn trưởng lão nhìn sắc mặt Phương Nguyên cười nhạt, từ chối cho ý kiến.
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, lắc đầu trả lời nàng một câu:
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao?
Mẫn trưởng lão thở dài.
- Tiểu tử, từ bỏ đi, ngươi đã đi lên con đường như vậy sẽ không có lựa chọn khác. Một là hoàn toàn quên đi kiếm đạo, hoặc là đi trên con đường tà đạo, nhưng con đường tà kiếm tu trên Tuyết Nguyên đáng sợ hơn con đường chết rất nhiều, Tẩy Kiếm Trì chúng ta nể mặt Tiên Minh sẽ không thương tổn ngươi, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp đi vào sâu trong Tuyết Nguyên, liên hệ với đám Tà tu kia, vậy đừng trách ta, cho dù chém chết ngươi Tiên Minh cũng sẽ không nói gì!
Phương Nguyên trầm mặc, rất lâu không lên tiếng.
Trên cự kiếm, mấy đệ tử Tẩy Kiếm Trì lại mang theo dáng vẻ hả hê nhìn hắn.
Tẩy Kiếm Trì chính là Tẩy Kiếm Trì, bên trên Tuyết Nguyên này, đặc biệt là bên ngoài đạo Tuyến tuyến thứ ba vẫn luôn có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp, nói sao làm vậy, không ai dám không nghe, cho dù người đứng đầu Lục đạo Tiên Minh cũng không dám tuỳ tiện làm trái.
Ngược lại lúc này ba đại ma đầu bên trên pháp chu lại thò đầu ra nhìn.
Trong lòng lại càng có thêm cảm giác công tử nhà mình thật sự có mặt mũi quá lớn.
Tẩy Kiếm Trì chưa từng khách khí nói đạo lý với người khác như vậy, cứ trực tiếp chém ra một kiếm.
Ngay cả Nguyên Ảnh trưởng lão của Tẩy Kiếm Trì cũng giảng đạo lý, xem ra mặt mũi của công tử quả thật không nhỏ.
- Thật sự hết cách rồi sao?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì?
Thật lâu sau, lúc những đệ tử Tẩy Kiếm Trì như không còn kiên nhẫn, hắn mới ngẩng đầu lên nói:
- Tiền bối, có lẽ Tẩy Kiếm Trì nói đúng, ta tu kiếm đạo đúng là một con đường chết, nhưng vãn bối vẫn muốn đi ma luyện một lần, cho dù đây là con đường chết cũng phải tự mình tới xem thử. Ai có thể chứng minh vãn bối không thể đi qua con đường chết này chứ?
- Ngươi...
- Ha ha, quả không hổ là người đứng đầu Lục Đạo, vô cùng cuồng vọng…
- Ngươi nghĩ mình là kiếp trước của Tam Thế Kiếm Ma sao, hay là quái thai bảy trăm năm trước?
Nghe được lời nói nghiêm túc này của hắn...
Nhưng lại có chút ngây thơ, đệ tử Tẩy Kiếm Trì bên trên cự kiếm nở nụ cười.
Ngay cả vị trưởng lão Tẩy Kiếm Trì kia cũng không nhịn nổi, cười nói:
- Ta có chút tán thưởng tấm lòng hướng đạo của tiểu tử ngươi, trước đây ta không tin ngươi đi tới Tuyết Nguyên rèn luyện, tìm kiếm đạo tâm là thật, bây giờ có chút tin. Chỉ là ta không thể nào thả ngươi qua, ngươi cũng không thể không gặp trở ngại, bởi vì Tẩy Kiếm Trì không muốn cược ngươi có thể có bản lãnh đi thông con đường chết hay là trở thành một Tà tu, cho nên đạo Tuyến tuyến thứ ba này chính là cấm địa Tuyết Nguyên của ngươi…
Nói xong nàng nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay.
Thanh kiếm gỗ bên hông nàng đột nhiên bay lên rơi vào trong tay.
Mẫn trưởng lão ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại mang theo chút hoài nghi nói:
- Đây chính là giới hạn cuối cùng của Tẩy Kiếm Trì, chúng ta sẽ không bức ngươi phá bỏ Thừa Thiên Kiếm Đạo cũng là sự nhượng bộ vô cùng lớn, cũng vì tiểu chất nhi Bạch Hồ dùng bản mệnh đạo kiếm bảo đảm nên ngươi mới có được sự tín nhiệm, nhưng sự tín nhiệm này chỉ là không chủ động tới tìm ngươi mà thôi, những việc còn lại không cần nhiều lời.
- Vèo!
Sau khi giải thích xong, nàng đưa tay xuất kiếm, nhẹ nhàng vạch một đường về phía Phương Nguyên.
Kiếm này nhìn qua chỉ là gỗ nhưng vào lúc này lại bộc phát ra kiếm khí khó có thể hình dung, gào thét phóng qua trước mặt Phương Nguyên. Bên trong một kiếm kia như ẩn chứa sức mạnh khó có thể hình dung, kích thích tuyết đọng xung quanh, một luồng sương mù như Bạch Long cuồn cuộn phóng tới, từ trước người Phương Nguyên vòng thẳng về phía cực đông.
Đáng sợ hơn chính là, sau khi một kiếm này xẹt qua thật lâu, sương mù vẫn bất động, vắt ngang giữa thiên địa.
Gió tuyết bị đánh vỡ cũng ngưng kết giữa thiên địa, không hề bị ảnh hưởng.
- Trời ơi…
Mấy vị ma đầu trên pháp chu thấy kiếm này cũng cứng người, không thể nhúc nhích.
Bọn họ có một cảm giác, nếu vị Nguyên Anh Tiên Kiếm kia muốn giết họ, sợ rằng bản thân không kịp phản kháng.
Cũng có một loại xúc động hận không thể mang cổ tới cho nàng giết.
Một kiếm kia không chỉ ảnh hưởng tới thiên địa, thậm chí còn ảnh hưởng tới nhân tâm.
…
…
- Đây là uy lực của Kiếm Tâm sao?
Lúc này Phương Nguyên cũng không động đậy, hắn chỉ ngơ ngác nhìn một luồng tuyết sương mù này.
Hắn cẩn thận cảm nhận tuyết sương mù cùng kiếm ý giống như thật, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bên trong ánh mắt kia mang theo kính sợ, có hâm mộ, cũng có vẻ không cam lòng.
Đây chính là Kiếm Tâm…
Là Kiếm Tâm bản thân cầu mãi không được…
- Tiểu bối, ngươi đã biết tư vị khi một kiếm này chém trên người ngươi chưa?