Chương 1063: Một kiếm ổn định gió tuyết (2)
Mẫn trưởng lão chậm rãi thu kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên nói:
- Quay về đi, bỏ đi suy nghĩ đi vào Tuyết Nguyên, sự kiên nhẫn của ta có hạn, lần ra kiếm tiếp theo sẽ không phải chỉ là một ranh giới, mà trực tiếp chém về đầu của ngươi!
Nghe xong Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, không nói một lời, quay người về trong pháp chu.
Nửa ngày sau pháp chu vang lên ầm ầm, chậm rãi lui về phía nam.
Bên trên cự kiếm, vẻ mặt một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì đều có chút cổ quái, giống như không ngờ Phương Nguyên lại ra đi quả quyết như vậy, một lát sau mới có người cười lạnh một tiếng, nói:
- Xem ra vị đứng đầu Lục đạo này cũng là người thông minh, nói đi liền đi!
Áo bào trắng Lục Bạc Viễn đứng trên cự kiếm cười lạnh nói:
- Hắn không đi, chẳng lẽ còn muốn nếm thử uy lực một kiếm này của Mẫn sư thúc?
Áo bào trắng Tiêu Cầm trầm mặc một lúc, nhìn sắc mặt Mẫn trưởng lão, thấp giọng nói:
- Mẫn trưởng lão, nhìn qua vị đứng đầu Lục đạo này không giống hạng người dễ chịu thua, đệ tử đề nghị phái người theo dõi hắn, mãi tới khi hắn hoàn toàn rời khỏi Tuyết Nguyên, thậm chí đi khỏi Tuyết Châu, sau đó lại gởi thư tới cho Tiên Minh, báo lại chuyện hắn có ý đồ tiến vào Tuyết Nguyên tìm Tà Kiếm.
Mẫn trưởng lão nhìn về phương hướng Phương Nguyên rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, nửa ngày sau mới nói:
- Người cầu kiếm, nếu tuỳ tiện nhận thua như vậy sẽ thành trò cười, nhưng nếu hắn không phải kẻ ngu sẽ không ở lại tìm cái chết. Lần này ta xuất quan, lúc đầu chính là vì chuyện kia, ít ngày nữa muốn đi về phía bắc một chuyến, không rãnh dây dưa với hắn. Cứ theo ý của ngươi đi, nếu hắn dám tới gần Tuyến tuyến, hoặc ở mãi không đi, như vậy ta cũng không cần khách khí với hắn…
…
…
- Việc đã tới nước này cũng không còn cách nào khác…
Sau khi pháp chu của Phương Nguyên từ Vu Tuyết Sơn trở lại liền đi về phía nam, mãi tới khi tới gần đạo tuyết tuyến thứ hai Bạch Thi Hà mới ngừng lại. Phương Nguyên vẫn luôn ở trong khoang thuyền, không hề hiện thân. Kim Hàn Tuyết đang bế quan, ba vị ma đầu không có việc gì, cảm thấy tâm thần bất định liền âm thầm thương nghị, nghĩ thầm lần này chỉ sợ thật sự không có cách nào trở lại Tuyết Nguyên.
Bọn họ thật sự có chút bội phục công tử nhà mình, dưới tình huống thái độ Tẩy Kiểm Trì cứng rắn như thế lại dám đi lêu lổng lâu như vậy, lá gan thật sự lớn, nhưng thế thì sao, bây giờ cũng xem như đã hết…
Lời nói của Nguyên Anh Kiếm Tiên chính là quy tắc thép trên Tuyết Nguyên.
Bọn họ cũng nhìn ra trong lòng Phương Nguyên không cam tâm, nhưng không cam tâm thì thế nào?
Bên trên Tuyết Nguyên có rất nhiều người không cam tâm, nhưng ai có thể làm gì Nguyên Anh Kiếm Tiền Tẩy Kiếm Trì?
...
…...
- Đó chính là Kiếm Tâm?
Mà lúc này Phương Nguyên cũng ngồi xếp bằng trong khoang thuyền.
Hắn không chút bất mãn, ngược lại vẫn đắm chìm bên trong một kiếm của Mẫn trưởng lão.
Hắn thấy một màn kiếm kia ngang trời, kiếm ý ngưng tụ không rời liền cảm thấy bên trong một kiếm kia có loại ý tứ bất động siêu thoát khỏi thiên địa biến hoá, thật sự khó có thể hình dung cảm giác trong lòng, đó là một loại vô cùng kính sợ, cảm giác cực kỳ khát vọng.
Chẳng qua hắn cũng cảm nhận được Vô Khuyết Kiếm đạo mình tu luyện khác biệt với kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì từ trong một kiếm này.
Loại khác biệt kia chính là tích luỹ từ cái nhỏ nhất khi mới bắt đầu luyện kiếm.
- Khó trách Tẩy Kiếm Trì có thể đạt được Kiếm Tâm, nhưng tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo lại không thể, bởi vì Vô Khuyết Kiếm đạo quá mức hoàn mỹ…
Hồi tưởng lại một kiếm của Mẫn trưởng lão, trái tim Phương Nguyên liền xuất hiện tạp niệm.
Một kiếm kia vô cùng kinh diễm, nhưng lại không hoàn mỹ…
Hoặc là nói, một kiếm kia không phải tu luyện theo hướng hoàn mỹ, thứ nàng theo đuổi chính là sức mạnh cùng cấp độ cao minh hơn, mà Vô Khuyết Kiếm đạo lại theo đuổi từng chút một viên mãn. Nếu tính toán ra, kiếm đạo Vô Khuyết Kiếm Kinh mạnh hơn kiếm đạo Tẩy Kiếm Trì, nhưng kết quả sau cùng lại là Tẩy Kiếm Trì có thể đi thẳng lên trên, nhưng Vô Khuyết Kiếm đạo lại vẫn như dậm chân tại chỗ.
- Năm đó vị Kiếm Si kia phải có bao nhiêu cuồng vọng mới có thể sáng chế ra một Kiếm Kinh như thế?
- Loại Kiếm đạo này thật sự có thể ngưng luyện thành Kiếm Tâm sao?
Nghĩ như vậy hắn lại nhớ tới vị Thanh Dương Kiếm Si kia, nhớ tới ba quyển Kiếm Kinh người này lưu lại Thanh Dương Tông. Trong quyển Kiếm Kinh thứ ba có ghi lại phương pháp tu luyện Kiếm Tâm, mà phương pháp này hoàn toàn khác với con đường Tà kiếm tu tu luyện Kiếm Linh, như vậy không phải nói rõ, thời điểm người này lưu lại Kiếm đạo đã đạt được Kiếm Tâm sao?
Nhưng nghĩ lại, thời điểm này vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã bị phế bỏ, chẳng phải nói lên Vô Khuyết Kiếm đạo bên trong quyển thứ ba thật ra chỉ là do vị Thanh Dương Kiếm Si kia suy nghĩ ra mà thôi?
... Phương Nguyên lại nguyện ý tin giả thuyết đầu tiên hơn.
Hắn tin vị Thanh Dương Kiếm Si kia đã luyện thành Kiếm Tâm…
Như vậy, nếu hắn có thể, vậy mình cũng có thể…
Hắn suy nghĩ lúc lâu mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt như có như không quét qua hộp băng do Tà kiếm tu đưa tới.
Sau đó ánh mắt hắn lại dời đi chỗ khác, trầm ngâm một lúc liền đi ra ngoài khoang thuyền.